...
Cùng lúc đó.
Chỗ sâu nhất trong Tử Vong Cốc, một giọng nói như truyền tới từ chỗ sâu trong địa ngục: "Cậu ta... tới rồi?"
"Ta đã chờ vô số năm, cuối cùng cậu ta cũng đã tới!"
Mọi người nhà họ Tiêu lại gần lối vào Tử Vong Cốc.
Chỉ thấy một đám rắn mối khổng lồ đang gặm ăn thi thể.
Xì xì xì!
Máu thịt văng tung tóe!
Tan nát thành mảnh nhỏ!
Cảnh tượng vô cùng đẫm máu.
"Là ma thú cấp hai, Cứ Xỉ Tích!"
Ông lão nhà họ Tiêu thay đổi sắc mặt: "Đây đã là phạm vi Tử Vong Cốc, kẻ này thật sự tiến vào sao?"
Tiêu Nhã Phi nuốt nước bọt một cái: "Chị ơi, anh ấy tiến vào rồi, làm sao bây giờ?"
Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Dung Phi trầm xuống, nhìn về phía hai ông lão trên Tiên Thiên: "Ngũ trưởng lão, thất trưởng lão, xác suất còn sống rời khỏi Tử Vong Cốc là bao nhiêu?"
Hai người nhìn nhau.
Thất trưởng lão chậm rãi lắc đầu: "Gia tộc Hoàng Phủ đã từng có bảy Tiên Thiên cùng nhau tiến vào Tử Vong Cốc, ba ngày sau chỉ có hai người còn sống bước ra!"
"Một người trong đó không chữa nổi mà bỏ mình".
"Người còn lại hai ngày sau thì chết".
"Long Đường, chín Tiên Thiên, hai trên Tiên Thiên tiến vào Tử Vong Cốc, cuối cùng chỉ còn một Tiên Thiên còn sống bước ra".
"Đơn thương độc mã tiến vào Tử Vong Cốc, hiện tại là vậy, không ai còn sống đi ra".
Tiêu Nhã Phi che cái miệng nhỏ nhắn: "Thế chẳng phải là anh Diệp chết chắc rồi sao?"
Tiêu Dung Phi quay đầu lại, nhìn về phía sâu trong màn sương mù dày đặc.
Cộp cộp cộp!
Một trận tiếng bước chân dồn dập xuất hiện.
Xung quanh người nhà họ Tiêu xuất hiện rất nhiều võ giả.
"Bảo vệ tiểu thư!"
Ngũ trưởng lão và thất trưởng lão hét lớn một tiếng, mọi người vây hai chị em vào giữa.
Một giây sau.
Một cô gái quần áo hở hang đi tới.