Chu Hoàng nhanh chóng tiến lên: “Anh Diệp, anh đợi đã, tôi tìm anh có chút chuyện…”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Bất kể chuyện gì, đợi tôi xử lý xong chuyện riêng của tôi rồi nói”.
Chu Hoàng ngẩn người, không nói gì.
Lão Võ ở một bên cau mày: “Cậu thanh niên, cậu ngông cuồng cũng thôi đi!”
“Vừa nãy nếu không phải tôi ra tay đánh thương Diệt Tuyệt Thượng Nhân, cậu thực sự cho rằng cậu có tư cách giết bà ta sao?”
“Tiểu thư chúng tôi giúp cậu, là có giá của nó, cậu có thái độ gì vậy?”
Chu Hoàng vội vàng nói: “Lão Võ, đừng ăn nói linh tinh, tôi đồng ý đợi anh Diệp!”
Lão Võ hơi tức giận: “Tiểu thư, loại người này…”
“Được rồi!”
Đôi mắt Chu Hoàng sầm xuống!
Thấy Chu Hoàng nổi giận, lão Võ mới im miệng.
Chu Hoàng tươi cười: “Anh Diệp, anh cứ bận việc của anh trước”.
“Ba canh giờ sau, tôi lại đến tìm anh!”
Diệp Bắc Minh tùy tiện gật đầu: “Được!”
Dẫn mọi người rời đi.
…
Trong phòng của Diệp Bắc Minh ở Nguyệt Phong.
Đám người Khương Tử Cơ rất biết ý, không làm phiền hai người Hạ Nhược Tuyết và Diệp Bắc Minh.
“Nhược Tuyết, tình hình của Nhược Giai và Tôn Thiến thế nào rồi? Lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Bắc Minh vội vàng hỏi.
Hạ Nhược Tuyết ôm chặt Diệp Bắc Minh, dựa vào trong lòng anh: “Sau khi bọn em bị bắt, hai võ giả đó định đưa bọn em đến hoàng triều Đại Chu, kết quả gặp được Tôn Thiến trong rừng rậm ma thú…”
Giải thích một hồi.
Cùng gần giống như Diệp Bắc Minh đã tìm hiểu!
“Tôn Thiến đâu? Bây giờ tình hình thế nào?”
Hạ Nhược Tuyết phản ứng lại: “Tôn Thiến mang thai rồi, thần nữ Túc Hoàng ở trong cơ thể của cô ấy, rất có khả năng sẽ ra tay với đứa con của hai người!”
“Em trốn chạy khỏi đảo Thần Nữ là muốn thông báo với anh, ai ngờ nửa đường bị Diệt Tuyệt Thượng Nhân đưa đi”.
“Không hay rồi!”
Hạ Nhược Tuyết bỗng phản ứng lại, kích động nói: “Bắc Minh, mau đi cứu Tôn Thiến và Nhược Giai!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Yên tâm đi, có lẽ Tôn Thiến không sao”.