Một nữ đệ tử bên cạnh mặt đầy ngưỡng mộ: “Trời ơi, ngay cả Diệp cuồng nhân mà cô cũng không biết, vậy tôi phải kể hết cho cô!”
“Ngày đầu tiên Diệp cuồng nhân đến Thanh Huyền Tông, thì đã giết Ô Tử Tuấn trước mặt hàng triệu người!”
“Sau đó lại phế Ô Lục, anh trai của Ô Tử Tuấn, trên đài võ đạo, đã giết Hình Cổ, xếp thứ chín mươi bảy bảng xếp hạng Thanh Huyền!”
“Chém giết trưởng lão của tông môn trước mặt nhiều người cũng thôi đi, lại còn dám phản kháng chấp pháp của Chấp Pháp Đường!”
“Đáng sợ hơn là, Diệp cuồng nhân đã chửi lão tổ nhà họ Ô một trận trước mặt mấy chục ngàn đệ tử!”
“Lão tổ nhà họ Ô là Thái thượng trưởng lão lại không làm gì được anh ta!”
Nghe xong lời kể của nữ đệ tử này, Tiêu Dung Phi ngẩn người đứng tại chỗ!
Hơi há cái miệng nhỏ!
Trong lòng sớm đã nổi lên làn sóng kinh hãi!
Tiêu Dung Phi lẩm bẩm: “Rời khỏi Côn Luân Hư rồi mà anh ta vẫn có thể ngông cuồng như vậy?”
“Tại sao?”
“Côn Luân Hư cái gì?”, mọi người nghi hoặc.
Tiêu Dung Phi trả lời theo bản năng: “Anh ta đến từ Côn Luân Hư, là chủ của Côn Luân Hư chúng tôi!”
“Côn Luân Hư?”
Đôi mắt của mấy đệ tử trong đám đông nghiêm lại, mau chóng bỏ đi.
Về đến Nguyệt Phong, Diệp Bắc Minh trực tiếp đi thăm mấy sư tỷ.
Bỗng nhiên, bên tai vang lên giọng cao ngạo: “Đạm Đài Yêu Yêu, cô có tư cách từ chối hả?”
“Bây giờ là cô may mắn, có thể trở về gia tộc Đạm Đài!”
“Chứ không phải cô có muốn quay về hay không, hiểu không?”
“Chúng tôi bảo cô quay về, cô đi theo là được rồi, hiểu không?”
“Cô không có tư cách, không có năng lực, cũng không có khả năng từ chối! Hiểu không?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống.
Đẩy cửa đi vào!
Mấy vị sư tỷ đều có mặt.
Ngoài trừ bọn họ, hai thanh niên một nam một nữ khác cũng quay đầu nhìn!
Hai người đều là Thánh Vương trung kỳ!
Đạm Đài Yêu Yêu cắn môi đỏ, đứng ở vị trí chính giữa đại sảnh cúi đầu.
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Tiểu Yêu tỷ tỷ, sao thế?”
Đạm Đài Yêu Yêu quay đầu, trong đôi mắt đầy nước mắt: “Không… không sao…”
Trong lòng Diệp Bắc Minh bùng phát ra một luồng ý lạnh như băng: “Bọn họ ức hiếp tỷ à?”
“Cậu nhóc, cậu là ai?”