“Ngoại trừ Vạn Bảo Lâu trong miệng ông ra thì gần đây chắc không ai có thể khiến ông bị thương”.
“Khù khụ...”
Đường Thiên Ngạo cúi đầu, thấy thẹn nói: “Hội trưởng, cậu đoán đúng rồi”.
“Thế nhưng lâu chủ Vạn Bảo Lâu không những đánh tôi bị thương mà còn nói ra những câu ngông cuồng nữa”.
“Tên kia nói rằng sau này, bất kỳ kẻ nào của hiệp hội võ đạo chúng ta dám bén mảng tới thành Võ Đế thì để chúng ta đứng đi vào nằm đi ra!”
Ngay sau đó.
Đôi mắt các thành viên khác của hiệp hội võ đạo đều đỏ rực.
Diệp Bắc Minh bất ngờ nói: “Vạn Bảo Lâu ở thành Võ Đế sao?”
“Đúng vậy”.
Đường Thiên Ngạo gật đầu đáp.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh chợt lóe, lẽ nào đó chỉ là trùng hợp ư?
Anh trầm ngâm suy nghĩ một lát.
Giọng nói của Diệp Bắc Minh lại truyền tới: “Tôi có thể đồng ý giúp các người, nhưng mà có hai điều kiện”.
“Cậu nói đi!”
Đường Thiên Ngạo rất kích động.
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nói: “Thứ nhất, sau khi đoạt lại Vạn Bảo Lâu thì đồ vật trong đó cho tôi tùy ý chọn lựa”.
“Tôi lấy bao nhiêu các người không được phản đối”.
Tâm trạng đầy kích động của Đường Thiên Ngạo biến mất.
Vãi nồi!
Cái này là ăn cướp giữa chợ rồi còn gì!
Các nhân viên cấp cao khác của hiệp hội võ đạo cũng ngẩn ngơ, thầm cắn răng.
Lén lút nắm chặt nắm đấm.
Liếc mắt nhìn nhau.
Chịu vậy thôi!
Nếu Diệp Bắc Minh không ra tay thì có lẽ từ nay về sau Vạn Bảo Lâu không còn chút quan hệ nào với bọn họ.
Thế thì một đồng cũng chả có nữa là.
Đường Thiên Ngạo gật đầu đáp: “Được, bọn tôi đồng ý với cậu”.
Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: “Thứ hai, tôi muốn đề cử hai người phó hội trưởng của hiệp hội võ đạo”.
...
Đám người Đường Thiên Ngạo rời đi.
Diệp Bắc Minh bèn lấy điện thoại ra gọi cho hai dãy số.
“Lâm Thượng Hải, chuyện ở vùng Tam Giác Vàng tạm gác lại đi, về Long Đô thôi”.
“Lăng Phong, đến Long Đô!”
...