“Ông nghĩ tôi đùa à?”
“Tặng ông phần quà lớn!”
Diệp Bắc Minh cười đầy ác độc.
Phất tay!
Vù!
Máu tươi của hoàng đế Thanh Long trào ra, trong nháy mắt bốc cháy!
Huyết Mạch Chú Sát!
Điều anh phải làm chính là khiến hoàng thất của hoàng đế Thanh Long bị diệt tộc!!!
Sát thần tôi đùa với ông à?
Lúc này, trên trăm người trong đại sảnh trực tiếp bị bốc cháy.
Trong cơ thể bọn họ đều có huyết mạch của hoàng thất Thanh Long!
Không chỉ có như vậy.
Bên trong Côn Luân Hư, khắp nơi đều có huyết mạch của hoàng thất Thanh Long bị bốc cháy!
...
Huyền Lôi Cốc.
Trong thao trường, ba võ giả trẻ tuổi đột nhiên kêu thảm một tiếng.
Ngọn lửa dày đặc bao trùm toàn thân!
Sau khi vùng vẫy mười mấy cái hít thở, hóa thành một mảnh tro tàn.
Mọi người ở thao trường ngây ra: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
...
Thiên Kiếm Tông.
Bên trong tàng kinh các, một đệ tử đang học kiếm kỹ.
Đột nhiên, thân thể bốc cháy.
Trên kiếm đài.
Hai đệ tử trẻ tuổi đang đối chiến, một người trong số đó bỗng nhiên cơ thể bùng cháy.
Thông qua huyết quang, lão tổ đế quốc Thanh Long nhìn thấy cảnh này.
Ông ta điên cuồng gào thét: “Không… Đừng!!! Diệp Bắc Phong, dừng tay, dừng tay cho tao!!!”
“Mày đây là muốn diệt sạch tất cả huyết mạch của người nhà họ Tô tao à!!!
“Sao mày có thể ác độc như vậy?!!!”
Diệp Bắc Minh cười khẽ: “Ác độc sao? Khi các người đuổi giết tôi và mẹ tôi, sao chưa từng nghĩ qua ác độc?”
“Không phải nói muốn tiêu diệt cửu tộc của tôi?”
“Nếu như tôi không có thủ đoạn này, các người sẽ bỏ
qua cho người thân bạn bè của tôi sao?”