“Muốn chết hả?”
“Dám vượt qua chốt ở đây?”
Bọn họ xông đến, nhảy vọt lên, muốn ngăn xe việt dã.
Diệp Bắc Minh mở cửa kính xe, đầu ngón tay bắn ra mấy kim châm.
Những võ đạo tông sư này ngã bò dưới đất như cho chết, không nhúc nhích nổi!
Nhìn chiếc xe việt dã ngang nhiên đi qua với vẻ mặt chấn hãi.
…
Sơn trang đúc kiếm
Trên sân khấu ngoài trời to rộng.
Một người đàn ông mặc áo đuôi tôm, cầm ly rượu vang đến bên cạnh Lý Gia Hinh, mỉm cười nói: “Gia Hinh, sinh nhật tháng sau, chúng ta cùng đến Maldives được không?”
“Tôi bảo đảm cho cô một bất ngờ”.
Lý Gia Hinh mím môi cười: “Cậu Vương, chuyện của tháng sau, để nói sau đi”.
Cô ta vốn muốn cho cậu Vương một cơ hội.
Nhưng sau khi thấy phong thái của Diệp Bắc Minh.
Vương Thiếu Thu của Hương Đảo, dường như thiếu mất điểm đó.
“Gia Hinh, sao cô không đồng ý với người ta đi”.
“Cậu Vương ưu tú như vậy, chị em chúng tôi muốn theo đuổi cậu Vương cũng không có cơ hội đấy”.
“Đúng thế, Gia Hinh, cô là tiểu công chúa nhà họ Lý, cậu Vương là thái tử gia nhà họ Vương, hai người đến với nhau, đúng là sự kết hợp tuyệt vời!”
Những người xung quah đều vun vào.
Giọng điệu chua ngoa.
Lý Gia Hinh mỉm cười không nói gì.
Mình kén chồng, dù thế nào cũng phải lấy Diệp Bắc Minh làm tiêu chuẩn chứ?
Nhưng người đàn ông như vậy, trên đời này liệu có mấy người đây?
Lý Gia Hinh thầm than một tiếng trong lòng.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói giống như sét đánh vang lên.
Lập tức, truyền khắp cả sơn trang đúc kiếm.
“Vương Tạng Hải, ra đây gặp tôi!”
Soạt!
Soạt!
Vô số ánh mắt nhìn về phía cổng lớn sơn trang đúc kiếm.
Lý Gia Hinh run người: “Không phải chứ, anh ta đến rồi ư?”
“Ai mà to gan thế hả?”
“Dám gọi thẳng tên của ông hai nhà họ Vương?”
“Hoàn toàn không coi nhà họ Vương ra gì, không nể mặt sơn trang đúc kiếm hả! Phải biết rằng, hôm nay là ngày đại thọ một trăm tuổi của ông Vương đấy!”
Trên sân khấu khổng lồ bên ngoài sơn trang đúc kiếm lập tức bùng nổ xôn xao.