“Cái gì?”
Cả hội trường chấn hãi!
Kể cả Ngụy Yên Nhiên cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh dám ăn nói như vậy.
Điên cuồng!
Quá điên cuồng rồi!
“Nhưng ông Tần ấy à, có thân phận cao hơn ông nội tôi, làm sao anh ta dám chứ? Anh ta dốt nát hay không có tự tin? Với tính cách này, cũng chẳng bằng những thế hệ thứ hai, thế hệ thứ ba của Long Đô!”, Ngụy Yên Nhiên chấn hãi thầm nghĩ trong lòng.
“Tên nhóc này có thân phận thế nào?”
“Diệp Bắc Minh, anh ta tên là Diệp Bắc Minh!”
Rất nhiều phú hào của Long Đô đều ghi nhớ kỹ cái tên này.
“Tổng giám đốc Lý, thanh niên này thật lợi hại!”, một người đàn ông trung niên mặc vest đắt tiền lên tiếng.
Tổng giám đốc Lý gật đầu: “Ai nói không phải chứ! Tổng giám đốc Vương, khí phách này, chúng tôi tự thẹn không bằng!”
Ở hội trường, thanh niên đó khi đối diện với Tần Tướng Thần, không hề rơi vào thế yếu!
Mí mắt Tần Vinh An giật mạnh!
“Việc này… sao… sao cậu ta dám chứ?”, Ô Bách Thuận cũng sợ sắp vỡ cả gan rồi.
Lưng của ông ta đã thấm đẫm mồ hôi!
Đồng tử của Masao Tokugawa không ngừng thu nhỏ, ông ta vội vàng nói: “Ông Tần, Tenjinja của tôi có quan hệ tốt với nhà họ Tần, ông không thể không quản chuyện này!”
“Hơn nữa Diệp Bắc Minh đã giết cháu nội của ông, đây là huyết hải thâm thù, không thể bỏ qua như vậy!”
Masao Tokugawa thì thầm bên tai Tần Tướng Thần.
Tần Tướng Thần sớm đã bùng lên cơn lửa giận!
Khuôn mặt già tối sầm đến kinh người, ông ta không ngờ Diệp Bắc Minh lại hống hách như vậy!
Ông ta đã nói rõ thân phận.
Chỉ cần là người có đầu óc, thì có dám ăn nói với ông ta như vậy không?”
“Tốt! Tốt! Tốt lắm!”
Tần Tướng Thần cười dữ tợn một tiếng: “Cửu Môn Đề Đốc, tên nhóc này xử lý thế nào, chắc cậu biết chứ?”
“Thừa thầy, học trò biết rồi”.
Một giọng nói truyền đến từ phía sau mọi người.
Ngụy Yên Nhiên bất giác quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông trang bị mũ và áo giáp, hùng hùng hổ hổ đi đến!
Cửu Môn Đề Đốc!