“Đừng có chết luôn đấy!”
Tần Quân Lâm lạnh giọng nói: “Diệp Bắc Minh, còn có Tần…”
Ông ta còn chưa nói hết câu.
Đã bị Diệp Bắc Minh cắt ngang!
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Biết rồi, xếp hàng nộp mạng đi!”
Ngụy Yên Nhiên ôm cái miệng nhỏ.
“Mày nói cái gì?”
Tần Quân Lâm nỏi giận, một luồng sóng khí khủng bố từ trên người ông ta phát ra.
Chấn áp tất cả mọi người có mặt không thở nổi!
Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Yên tâm, tôi sẽ giết tất cả các người!”
“Suýt!”
Một tràng tiếng hít khí lạnh vang lên.
Cả người Lục Khi Sương sửng sốt, cơ thể cứng đờ.
Lục Lâm Thiên ở bên cạnh cũng cảm thấy toàn thân như có đàn kiến đang bò, cả người run rẩy.
Tất cả võ giả tê dại da đầu, cũng thật mạnh miệng quá rồi.
Chiến đấu xa luân chiến với năm người canh giữ, sống sót đã rất tốt rồi!
Còn giết tất cả mọi người?
“Hai người thì sao?”
Diệp Bắc Minh nhìn hai người cuối cùng.
Chu Nhân Tiên khẽ cười: “Diệp Bắc Minh, đúng là tao không thù không oán với mày”.
“Nhưng, tao rất có hứng thú với Quỷ Môn Thập Tam Châm trong tay mày!”
“Giao Quỷ Môn Thập Tam Châm ra, nhà họ Chu rút khỏi Long Môn trận!”
Diệp Bắc Minh cười thách thức: “Nhòm ngó đồ của tôi, sau trận chiến này, nhà họ Chu, diệt cả tộc!”
“Suýt!”
Đám người hít khí lạnh, tim như muốn vỡ ra.
Cũng chỉ có Diệp Bắc Minh dám nói lời này!
Một gia tộc người canh giữ, anh lại nói diệt cả tộc?
Vãi!
Quá nghịch thiên rồi!
“Vù vù vù!”