‘Thằng nhãi này muốn làm gì?’, Phó Quốc Hoa âm thầm cau mày.
Trong tay Diệp Bắc Minh vốn không có kiếm!
Một khắc chém ra kia!
Kiếm Đoạn Long xuất hiện!
“Phụt…”
Máu tươi tung tóe!
Phó Quốc Hoa hét thảm một tiếng, điện cuồng lùi về phía sau.
Tay ra quyền kia bị một kiếm chém đứt.
Máu tươi ồ ạt.
Cho dù nắm đấm của ông ta mạnh đến đâu, chẳng lẽ lại mạnh hơn kiếm Đoạn Long?
Sắc mặt Phó Quốc Hoa trắng bệch, khó coi giống như ăn phải con ruồi, ông ta căm tức nhìn Diệp Bắc Minh, gào thét nói: “Nhóc con, mày dám chém đứt cánh tay tao? Ông đây là Phó Quốc Hoa, phó hội trưởng hiệp hội võ đạo Long Quốc! Nhân vật khủng khiếp đứng thứ 50 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu!”
Phó Quốc Hoa sắp phát điên rồi.
Đau đến mức khiến mặt mũi ông ta hoàn toàn méo mó.
Điên cuồng hét về phía Diệp Bắc Minh!
Huyết Ảnh thì đứng ở đó, ánh mắt nóng như lửa, gắt gao nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh.
Còn cả chiếc nhẫn trữ vật Diệp Bắc Minh đeo trên tay.
“Thanh kiếm này đột nhiên xuất hiện… thủ đoạn giống y như người phụ nữ đó…”
“Còn cả chiếc nhẫn! Người phụ nữ đó cũng đeo!”
Huyết Ảnh kích động, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Nhẫn, giao ra nhẫn!!!”
“Nếu không sẽ chết!”
Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt lên người Huyết Ảnh: “Vốn đợi lát nữa xử lý mày, nếu mày không đợi được muốn chết như vậy thì tao tác thành cho mày trước”.
“Ha ha ha!”
Huyết Ảnh phách lối cười thành tiếng: “Diệp Bắc Minh, mày tưởng mày là…”
Chữ ‘ai’ còn chưa nói ra.
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long đánh tới!
Phí lời với mày làm gì?
Kiếm khí của kiếm Đoạn Long mang theo tiếng gào thét, phá vỡ không khí!
Chém về phía cổ họng Huyết Ảnh!
“Mày… mày coi Huyết Ảnh tao là người thế nào? Là mấy tên phế vật bị mày giết trong nháy mắt?”, Huyết Ảnh nổi giận.
Hán không chút né tránh, chìa hai tay ra!