Thư ký Tiền chuẩn bị cáo từ rời đi.
Diệp Bắc Minh đột nhiên khẽ động đậy trong lòng: “Thư ký Tiền, có một vài thứ phiền ông mang về giao cho sư huynh”.
Thư ký Tiền kỳ quái: “Thứ gì?”
Diệp Bắc Minh vung tay, mặt đất phủ soái vốn trống rỗng trong nháy mắt xuất hiện cả mảng lớn đồ cổ.
Đây đều là quốc bảo của các triều đại Long Quốc.
Con ngươi bí thư Tiền co rút kịch liệt: “Long soái, đây là…”
“Đây là đồ tôi mang từ Đông Doanh về, vẫn chưa có thời gian đi nộp”.
“Ông mang về cho sư huynh làm quà đi”.
“Được!”
Thư ký Tiền rất kích động: “Long soái, những quốc bảo này đối với Long Quốc mà nói quả thật quá quan trọng!”
...
Sau khi thư ký Tiền rời đi không lâu.
Một tướng sĩ đến bẩm báo: “Long soái, bên ngoài nhà có một cô gái cầu kiến, cô ta tự xưng là người của gia tộc ẩn thế”.
“Gia tộc ẩn thế?”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Bảo cô ta đi vào”.
“Rõ!”
Một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi thành thực đi vào.
Cô ta rất đẹp, khí chất thoát tục.
Lối ăn mặc rất cổ xưa, da thịt trắng nõn, mắt đẹp long lanh.
Tuổi còn trẻ đã có tu vi Võ Hoàng đỉnh phong!
Trong thế hệ trẻ cũng tính là có chút đáng sợ.
Cô gái tự giới thiệu mình: “Diệp thần y, tôi tên Lục Khi Sương, đến từ gia tộc ẩn thế”.
Không gọi anh là anh Diệp.
Cũng không gọi là Diệp thiếu soái.
Mà gọi là Diệp thần y, hơn phân nửa muốn cầu cạnh anh!
Diệp Bắc Minh tỉnh bơ: “Gia tộc ẩn thế là thế nào?”
Lục Khi Sương có chút kinh ngạc.
“Diệp thần y, anh không biết gia tộc ẩn thế?”
“Tôi không biết thì lạ lắm sao?”
“Hả?”
Lục Khi Sương liếc nhìn Diệp Bắc Minh.
Sau đó.
Gật đầu.
“Rất lạ, quá lạ!”
“Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì cũng không kỳ quái lắm”.