“Người… người sao có thể quỳ với hắn?!!!”
Tín ngưỡng mười mấy năm.
Trong nháy mắt sụp đổ!
Thư ký Tiền hét lớn: “Ngụy Công, lão thủ trưởng đích thân sắc phong ông là quốc sĩ vô song!”
“Ông còn là cánh tay của đất nước, trụ cột của quốc gia!”
“Sao… sao ông có thể quỳ?!!!”
Khiếp sợ!
Tức giận!
Thất vọng!
Cái quỳ này của Ngụy Công không phải đại diện cho bản thân, mà chính là đại diện cho Long Quốc!
Toàn bộ mặt mũi Long Quốc bị cái quỳ này của ông ta làm cho mất sạch!
Ngụy Công mặt đầy kiêu ngạo: “Các người thì biết cái gì?”
“Long Quốc? Long Quốc nhằm nhò gì?”
“Ở trước mặt Côn Luân Khư, toàn bộ một tỷ tư người Long Quốc cũng như con kiến hôi thôi!”
“Quyền sống chết đều do thiếu gia nhà tôi suy nghĩ!”
Tất cả mọi người lại một lần nữa khiếp sợ!
Đây là Ngụy Công đức cao vọng trọng?
Sao ông ta có thể nói Long Quốc như vậy?
Lúc này.
Môn đồ, học sinh, thuộc hạ trước kia của Ngụy Công cảm giác giống như đang nhìn một người xa lạ.
Người đàn ông áo gấm cười giễu cợt: “Ha ha ha ha, nhìn thấy chưa? Đây chính là người Long Quốc?”
“Bọn họ còn tự xưng là truyền nhân của rồng?”
“Rồng?”
“Tôi lại nhìn ra con sâu không xương sống, cười chết mất!”
Sau lưng người đàn ông áo gấm, một đám thanh niên đi theo cười lớn.
Giống như nơi đây vốn không phải Long Đô, cũng không phải Long Quốc!
Mà là một cái chợ quê!
Một tướng quân Long Hồn quát lên: “Làm nhục Long Quốc, chết cho tôi!”