Cánh tay vừa chạm vào quần của Y Nam Tương của Lâm Huyền bị chặt đứng ngay lập tức.
Xoạt xoạt xoạt!
Cơn đau buộc Lâm Huyền buông Y Nam Tương ra, nhanh chóng lùi về sau.
“Á!”
Lâm Huyền kêu la thảm thiết.
Anh ta đau đớn ngồi phịch xuống đấy, rồi phẫn nộ hét lên: “Tay của tao, tay của tao, á!”
Đôi mắt già cỗi của Y Thượng Khôn mở to: “Người... Người đến đây rồi ư?”
Y Nam Tương khiếp sợ quay đầu lại nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh.
Người ấy đúng là Diệp Bắc Minh.
“Là anh... ư?”
Y Nam Tương ngơ ngác, khuôn miệng nhỏ nhắn cong nhẹ.
Bởi vì chân của cô ta dài hơn người phụ nữ bình thường một chút.
Cho nên, khi Diệp Bắc Minh ôm eo cô ta thì đó cũng không phải eo.
Mà đó là bộ phận dưới eo.
Y Nam Tương phản ứng lại, cả người như bị điện giật.
Sau đó mặt cô ta đỏ bừng.
Cơ thể mềm mại ấy xụi lơ trong người Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh buông cô ta ra hỏi: “Có sao không?”
Y Nam Tương lắc đầu đáp: “Không sao hết”.
Bọn Y Thượng Khôn thấy rõ mặt của Diệp Bắc Minh rồi thì kích động không thôi: “Ngài Diệp, sao người đến đây thế?”
“Đúng là người thật ư?”
“Ha ha ha! Trời không diệt Phần Thiên Tông chúng ta mà, chắc chắn ngài Diệp là thần tiên trời cao phái xuống cứu vớt Phần Thiên Tông chúng ta!”
“Lời tiên đoán của lão tổ Phần Thiên Tông thành sự thật rồi!”
Người của Phần Thiên Tông rất phấn khích.
“Chó chết! Đệch mợ mày!”
“Thằng chó kia, mày dám chặt một tay của tao hả? Giờ có là ông trời tới cũng không cứu được mày đâu!”
Đôi mắt Lâm Huyền đỏ bừng, chi chít tơ máu.
Anh ta luôn miệng mắng mỏ.
Diệp Bắc Minh buông Y Nam Tương ra, rồi cởi áo khoác mình mình đưa cho cô ta, bảo: “Mặc vào đi”.
Cảm giác tê tái ngượng ngùng ấy biến mất.
Y Nam Tương cảm thấy có chút mất
mát, nhưng vẫn nhận lấy chiếc áo khoác, gật đầu đáp: “Vâng”.