Mục lục
Nháp - Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phùng trưởng lão trực tiếp cắt lời cô ta, khinh thường bật cười: “Y thuật rất nghịch thiên? Ha ha ha ha!”

“Hàn Nguyệt, ánh mắt mấy người giới thế tục các cô quá rác rưởi”.

“Tùy tiện hiểu một chút y thuật thì chính là y thuật nghịch thiên sao?”

“Một thầy thuốc của Côn Luân Hư đi đến giới thế tục cũng có thể giết một danh y, thần y của các cô trong nháy mắt!”

Phùng trưởng lão mặt đầy kiêu ngạo: “Nhớ kỹ, trở thành đệ tử của Phạn Âm Cốc tôi thì đừng có cả ngày bày ra dáng vẻ chưa trải sự đời”.

Hàn Nguyệt nhướng mày.

Thái độ Phùng trưởng lão khiến cô ta có chút không thoải mái!

Dù sao cũng là cô cả nhà họ Hàn, đột nhiên trở thành một đệ tử bình thường của Phạn Âm Cốc.

Thân phận có chút không thích ứng.

Bốp!

Đột nhiên.

Một cái tát giáng xuống, đánh Hàn Nguyệt ngã ngồi trên đất.

Toàn thân cô ta ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn Phùng trưởng lão, trong con ngươi có lửa giận: “Phùng trưởng lão, bà…”

“Bà cái gì mà bà?”

Phùng trưởng lão lạnh lùng: “Tôi đang nói chuyện, cô cau mày cái gì?”

“Không phục?”

Hàn Nguyệt vội vàng nói: “Không dám!”

“Tôi biết cô cũng không dám”.

Phùng trưởng lão cười lạnh: “Còn một chuyện!”

Hàn Nguyệt kinh hãi: “Phùng trưởng lão, bà nói đi”.

Phùng trưởng lão lạnh lùng: “Cô thích cái tên thần y chó má kia?”

Hàn Nguyệt hốt hoảng, tim đập thình thịch.

Vội vàng lắc đầu: “Tôi… tôi không có”.

“Ha ha, không cần mạnh miệng, chút tâm tư kia của cô tôi liếc mắt là có thể nhìn thấu”, Phùng trưởng lão cười thâm ý.

“Cô gái của Phạn Âm Cốc không thể động lòng với người ngoài”.

“Nếu để tôi tìm ra chứng cứ chứng minh cô thích hắn, vậy tôi sẽ thuận tay giết hắn luôn”.

Đúng lúc này.

Sau lưng một giọng nói nhàn nhạt truyền tới: “Tôi ưu tú như vậy, được người khác thích là bình thường”.

“Nhưng bà muốn giết tôi, thì bà không đúng rồi”.

“Kẻ nào?!!!”

Phùng trưởng lão kinh ngạc, vội quay đầu.

Kinh ngạc phát hiện đám người Diệp Bắc Minh đang đứng phía sau.

“Là cậu!”

Phùng trưởng lão mặt già nua trầm xuống, híp mắt: “Nhóc con, cậu dám theo dõi người của Phạn Ân Cốc chúng tôi?”

Trần Lê Y lạnh lùng nói: “Cái gì mà theo dõi bà?”

“Thành Võ Đế đi vào thì cứ là con đường như vậy, bà có thể đi, chủ nhân nhà tôi thì không thể sao?”

Nét mặt già nua của Phùng trưởng lão trầm xuống: “Nhóc con, miệng lưỡi sắc bén đó, ai cho phép cô dùng thái độ này nói chuyện với tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK