Mục lục
Nháp - Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bắc Minh vẫn không buông tha, anh bước lên, tóm lấy một cái đùi của Tiêu Long Cơ.

Anh lại xé nó khỏi người ông ta.

Xoẹt!

Một cái đùi của Tiêu Long Cơ bị xé toạc khỏi cơ thể ông ta.

Nỗi đau đơn do cơ thể đứt lìa khiến cả người Tiêu Long Cơ co quắp, trong đôi mắt ông ta chỉ còn nỗi sợ dâng trào: “Cậu... đồ điên! Cậu là đồ điên!”

Ông ta đường đường là Võ Thánh đỉnh phong mà lại bị người ta xé xác!

Giờ mà nói ra ngoài thì ai mà tin chứ?

Diệp Bắc Minh bình tĩnh đến đáng sợ: “Yên tâm đi, trên đường đến suối vàng ông không cô đơn đâu, tôi sẽ tiễn cả nhà họ Tiêu đồng hành với ông”.

Ngay khoảnh khắc ấy.

Tiêu Long Cơ sợ run người, một cảm giác ớn lạnh ập tới: “Cậu nói cái gì? Tất cả thành viên nhà họ Tiêu, cậu muốn giết cả nhà họ Tiêu của tôi sao?”

Rầm!

Diệp Bắc Minh không trả lời, anh giẫm chân xuống, giẫm thủng ngực của Tiêu Long Cơ.

Tiêu Long Cơ trừng mắt.

Ông ta là Võ Thánh, cho dù ngực bị lủng một lỗ.

Thì cũng không chết ngay được.

Ông ta co rúm người, kinh hoảng nhìn Diệp Bắc Minh, hét lên: “Đồ ác quỷ...”

Sự sống của ông ta lụi tàn!

Ngay khi Tiêu Long Cơ chết, khí thế hung tàn trên người Diệp Bắc Minh dần tan biến.

Tật Phong Cốc chìm trong sự tĩnh lặng.

Gương mặt xinh đẹp của Văn Nhân Mộc Nguyện nóng lên, máu cả người như đang sôi trào.

Cô ta muốn hét lên nhưng khi mở miệng lại không nói được chữ nào.

Mạc Thương Khung đứng đó, cả người run rẩy, đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nếu ông ta thế vào chỗ của Tiêu Long Cơ thì liệu mình có sống sót dưới tay Diệp Bắc Minh trong trạng thái khi nãy không?

Đáp án là không!

“Diệp Bắc Minh thật đáng sợ”.

Mạc Thương Khung quá sốc, gương mặt già nua thay đổi liên hồi, thế nên không để ý sau lưng mình không biết từ khi nào đã có một còn Tật Phong Lang cao khoảng năm mét.

Nó mở cái mồm đỏ lòm như một chậu máu ra.

Rồi ngoạm xuống.

“Hả?”

Mạc Thương Khung cảm thấy sau lưng mình có gì đó lành lạnh, thế là quay đầu ra sau nhìn theo bản năng.

Đúng lúc thấy con Tật Phong Lang đang há cái mồm to tướng ra.

“Toang rồi...”

Đồng tử Mạch Thương Khung co rút lại.

“Răng rắc”.

Một nửa cơ thể của Mạc Thương khung bị Tật Phong Lang cắn ngang.

Chỉ còn một nửa người dưới của ông ta còn đứng đó.

“Mạc trưởng lão!”

Văn Nhân Mộc Nguyệt hét lên đau đến thấu tận tim gan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK