Ký hiệu sáng lên.
Nhưng một giây vừa trôi qua.
Ký hiệu đã lập tức tắt ngóm!
Hạng lão thay đổi sắc mặt: “Sao có thể!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Hạng lão nuốt một ngụm nước miếng: “Đại nhân, ký hiệu tắt, hai người này... đã chết...”
“Ông nói cái gì?”
Diệp Bắc Minh biến sắc.
Một sát ý kinh khủng bao phủ Hạng lão: “Ông có biết nếu lừa tôi sẽ có kết cục như thế nào không?”
Hạng lão sợ tới mức run rẩy như một con chim cút, cả người đầm đìa mồ hôi: “Đại nhân, làm sao tôi dám lừa ngài chứ!”
“Tôi dùng trái tim võ đạo để thề đây là sự thật, hai người này thật sự đã chết!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh lập tức tối đen!
Bạch Ác Thiên và Tống Du Anh đã chết?
Vậy chẳng phải là Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết lành ít dữ nhiều ư?
Giọng nói của Diệp Bắc Minh như truyền đến từ địa ngục: “Vậy còn cần ông làm gì nữa? Ông hãy chôn cùng với bọn họ đi!”
Hạng lão kêu to: “Đại nhân, khoan đã! Cầu xin ngài hãy bình tĩnh!”
“Tôi vẫn còn một bí pháp nữa có thể nhìn thấy cảnh tượng trước khi hai người đó chết!”
Diệp Bắc Minh quát lạnh: “Vậy ông còn chờ cái gì?”
“Vâng!”
Hạng lão nhanh chóng ra tay, lại phun ra một ngụm máu lần nữa!
Ký hiệu do máu tươi tạo ra lóe sáng.
Bốc cháy thành một ánh lửa!
Trong ánh lửa hiện lên một hình ảnh.
Khắp nơi xung quanh đều là đại thụ che trời!
Một cảnh tượng rừng cây nguyên thủy xuất hiện ở trong hình ảnh.
Diệp Bắc Minh vô cùng bất ngờ: “Nơi này là rừng rậm ma thú?”
Ngay sau đó.
Một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở bên trong hình ảnh.
Cô ta bóp chặt lấy cổ Bạch Ác Thiên và Tống Du Anh, đưa Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết đi!
“Người này...”
Trong nháy mắt Diệp Bắc Minh nhìn thấy bóng hình xinh đẹp kia.
Vẻ mặt anh không thể tưởng tượng được: “Sao lại là cô ta?”
...