Chắc chắn là đan dược!
Toàn bộ im phăng phắc!
Chỉ còn lại tiếng thở gấp của các tướng sĩ đội Thiên Cơ.
“Vù vù vù!”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bảy cái sọt đan dược đó!
Đôi mắt đỏ bừng!
Giống như từng con sói bị bỏ đói!
Là võ giả, đương nhiên họ biết đan dược nghĩa là gì!
Có nghĩa là cảnh giới của võ giả!
“Ực ực!”
Thư ký Tiên nuốt nước miếng: “Thiếu… thiếu soái Diệp?”
“Đây đều là đan dược ư?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế, đều là đan dược cực phẩm”.
“Tổng cộng sáu cái sọt, hơn sáu ngàn viên”.
“Nửa sọt còn lại, là phế đan, phẩm cấp thấp hơn một chút”.
Đan dược cực phẩm!
Lúc này, cả hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, trái tim của các tướng sĩ đội Thiên Cơ dường như ngừng đập!
Bọn họ biết phẩm cấp của số đan dược này rất khủng bố, nhưng mẹ kiếp, không ngờ đều là đan dược cực phẩm!
“Hơn sáu ngàn viên đan dược cực phẩm?”
Toàn thân Dạ Kiêu ở phía xa run lên, đồng tử cũng sắp trố ra.
Ông ta rất muốn ra tay cướp về.
Lý trí khiến Dạ Kiêu không ra tay.
Sẽ chết người đó!
“Suýt!”
Thư ký Tiền sợ đến ngây ngốc.
Ông ta cũng không biết nên phản ứng thế nào!
Hơn sáu ngàn viên đan dược cực phẩm?
Nghĩa là gì chứ!
Đủ để khiến thực lực võ đạo của giới quan chức nhà nước Long Quốc tăng lên mấy bậc đó!
Thư ký Tiền phản ứng lại, mau chóng nói: “Cậu Diệp, tôi lập tức báo cáo Long Chủ, phân đan dược xuống dưới, chia có các quân khu”.