Thỏ trắng nói tiếng người: “Tiểu Hắc, cậu nhìn thấy người đàn ông đó không?”
“Trên người anh ta có một luồng khí tức đặc biệt, vô cùng hấp dẫn!”
“Nếu tớ tu luyện bên cạnh anh ta, nhất định có thể nhanh chóng hóa thành hình người”.
Long Ưng sợ giật mình: “Tiểu Bạch, loài người là xấu xa nhất!”
“Bọn họ thích săn giết chúng ta, lấy tinh hạch trong cơ thể chúng ta!”
“Cậu đừng lại gần anh ta, tớ có thể cảm nhận được, trên người anh ta có một luồng khí tức nguy hiểm!”
Đôi mắt của thỏ trắng lóe lên, chớp mí mắt: “Không sợ, tớ có bảo vật của tổ tiên, có thể che giấu khí tức”.
Long Ưng vẫn rất lo lắng: “Nhưng mà đàn ông loài người đó…”
Thỏ trắng vụt người, từ trên cành cây nhảy xuống: “Tiểu Hắc, cậu đợi tớ hóa thành người thành công đi!”
Rồi luồn chạy biến mất trong tầm mắt.
…
Ba ngày sau.
Trước một tòa thành hùng vĩ, người qua người lại nhộn nhịp như đón tết.
Viên công công cười giới thiệu: “Ám Dạ Vương điện hạ, phía trước chính là Long Đô của Đại Chu!”
Phóng mắt nhìn, một cảm giác khí thế hào hùng ập đến!
Hàng triệu người sinh sống trong Long Đô Đại Chu!
Sánh được với Quảng Thâm Bắc Thượng của giới phàm tục.
Côn Luân Hư cũng không có tòa thành nào phồn hoa như vậy!
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, đi thẳng vào cổng thành.
“Đứng lại!”
Một nhóm binh sĩ xông đến!
Bao vây Diệp Bắc Minh!
Một tướng quân quát một tiếng: “Vào Long Đô phải xếp hàng, trình bày chứng minh thân phận, cậu dám trực tiếp xông vào?”
Soạt!
Rất nhiều người nhìn qua, trong đó không thiếu một vài võ giả.
Viên công công cười lạnh lùng một tiếng: “To gan, Ninh Hổ, cậu dám ngăn cản ở cậu ấy?”
Sau khi Ninh Hổ nhìn thấy Viên công công, kinh hồn bạt vía: “Viên công công, sao lại là ông?”
“Vị này là?”
Sợ hãi nhìn sang Diệp Bắc Minh, trong lòng sớm đã nổi lên làn sóng kinh hãi!
Viên công công là cao thủ đệ nhất đại nội, thái giám thân cận bên cạnh bệ hạ!
Ông ta lại đích thân đi theo sau người thanh niên này?
Vãi!
Ninh Hổ sợ đến ngốc nghếch!
Chắc không phải là con riêng của bệ hạ chứ?
Viên công công cười lạnh lùng một tiếng: “Đừng nghĩ lung tung, đây là Ám Dạ Vương điện hạ!”
“Bệ hạ có chỉ, cậu ấy tiếp tục kế thừa tước vị của quận vương Ám Dạ, thế tập võng thế!”
*thế tập võng thế: tức là tước vị đó truyền đời mà không bị giáng tước.
“Cái gì?”
“Cậu ta chính là con cháu đời sau của quận vương Ám Dạ?”
Rất nhiều ánh mắt nhìn qua, vẻ mặt chấn kinh.
Ninh Hổ sợ đến tê dại da đầu, suýt nữa trực tiếp quỳ xuống: “Ám Dạ Vương, xin lỗi, vừa nãy tôi không biết thân phận của cậu!”
“Trong nhà tôi trên có bố mẹ già, dưới có con nhỏ, cầu xin cậu tha cho tôi một lần đi!”
Diệp Bắc Minh nhìn Ninh Hổ: “Đừng sợ, tôi hỏi anh một câu”.
Ninh Hổ hoảng sợ cúi đầu: “Cậu cứ nói!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Thái sư ở đâu?”