Bạch Tranh Phong tiếp tục cười nói: “Chỉ có vậy thôi hả? Tao còn tưởng mày bản lĩnh lắm”.
“Mau dùng kiếm Đoạn Long kia đi!”
Biểu hiện của gã ta hơi phiền.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Sao gã ta vẫn luôn muốn tôi dùng kiếm Đoạn Long thế?”
Ngay sau đó.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Trong tối còn có cường giả!”
“Cảnh giới của bọn họ đã vượt qua Tiên Thiên!”
“Mà không chỉ có một tên!”
“Nhóc à, tên Bạch Tranh Phong này không dễ chơi đâu, tôi biết gã ta đang nghĩ gì đó!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh đăm chiêu hỏi: “gã ta tính làm gì đó?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Hai ông già Tiên Thiên kia chính là dâng lên cho cậu giết!”
“Ngay sau khi cậu sử dụng kiếm Đoạn Long xong thì sẽ không có cách nào lập tức chém ra chiêu thứ hai thứ ba được!”
“Đến lúc đó, hai cường giả trên cả Tiên Thiên đang nấp trong tối sẽ ra tay giết chết cậu ngay!”
Mồ hôi lạnh tuôn rơi.
Diệp Bắc Minh sững người.
Nếu không phải vừa rồi anh muốn thử xem thực lực của võ giả Tiên Thiên ra sao thì thế nào đây.
Nếu anh dùng kiếm Đoạn Long luôn thì sẽ thế nào.
Sơ sẩy là bị lừa.
Nếu đã biết rồi thì Diệp Bắc Minh bèn suy nghĩ cách đối phó.
Giây tiếp theo.
Khóe miệng anh nhếch lên cười khinh: “Nếu bọn chúng đã muốn tôi sử dụng kiếm Đoạn Long thì tôi sẽ dùng cho dúng xem!”
“Hay là dùng cách này nhỉ...”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khiếp hồn: “Nhóc con, cậu chắc không đấy?”
“Làm thế rất mạo hiểu!”
Diệp Bắc Minh vô cùng tự tin đáp: “Yên tâm đi!”
Gầm gừ...!
Một tiếng rồng ngâm dài.
Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh.