Hồng Y đại giáo chủ lắc đầu: “Tác Âu còn lâu mới có được một nửa thực lực của Lôi thần”.
“Mười năm trước, tôi và Lôi thần từng giao đấu, ông ta rất mạnh, ít nhất có chiến lực thuộc top một trăm bảng xếp hạng ngầm!”
“Cái gì?”
“Suýt!”
Mấy người hít khí lạnh.
Sức chiến đấu thuộc top một trăm bảng xếp hạng ngầm!
Bất luận là Côn Luân Hư, đàn ông có sức chiến đấu trong top một trăm trên toàn cầu, chắc chắn rất khủng bố.
Lúc đó.
Tác Âu đã xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh, tấn công ra hai quyền, mang ra hai luồng sóng khí, đập về phía lồng ngực của Diệp Bắc Minh!
Phập!
Diệp Bắc Minh giơ tay tấn công ra một quyền.
Đấu lại hai quyền của Tác Âu!
Khoảnh khắc hai nắm đấm đập vào nhau, không khí rách nứt, ầm ầm đinh tai nhức óc.
“Rắc” một tiếng vang lên.
Tác Âu giống như bị tàu hỏa chạy cực nhanh đâm trúng, trực tiếp bay ra xa, hai cánh tay nổ tung trong không trung, hóa thành bọt máu!
Cả người giống như con chó chết, ngã mạnh xuống đất, miệng phun ra máu.
Diệp Bắc Minh cất giọng thản nhiên: “Con trai của Lôi Thần, rất mạnh đấy!”
Bruce Rudolf ngẩn người: “Việc này…”
Đồng tử của Lang thần co lại: “Làm sao có thể!”
Sắc mặt của Hồng Y đại giáo chủ cũng nghiêm trọng hẳn lên, miệng thầm đọc tên của Diệp Bắc Minh.
Lục Khi Sương hít khí lạnh: “Sức mạnh thật cường mạnh!”
Vạn Lăng Phong tỏ vẻ mặt ngưỡng mộ!
Soạt!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, để lại một tàn ảnh ở chỗ cũ.
Xuất hiện trước người Tác Âu.
Hắn ta vừa định bò dậy, anh giơ chân đạp lên lồng ngực của Tác Âu!
Phập!
Tác Âu phun ra một ngụm máu tươi, trên khuôn mặt anh tuấn đấy vẻ kinh sợ và tức giận, mái tóc màu vàng kim cũng dính đầy máu tươi.
Hắn ta tức giận gào lên: “Diệp Bắc Minh, mày dám đánh tao bị thương?”
“Bố của tao là Lôi Thần, fuck! Fuck!”
“Mày dám…”