Trong đầu vang lên giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Ha ha ha, cậu nhóc, cuối cùng bản tháp đã hồi phục một phần ngàn thực lực rồi!”
“Cảm ơn mười tỷ khối nguyên của cậu, đây chính là cảm giác hồi phục sức mạnh ư?”
“Tốt quá rồi!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, chúc mừng ông!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cậu nhóc, tôi lại tìm khí tức của mẹ cậu và Tôn Thiến cho cậu!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Mười phút sau.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, không tìm được vị trí khí tức cụ thể của bọn họ!”
“Nhưng bây giờ tôi có thể chắc chắn, Tôn Thiến và mẹ cậu tuyệt đối an toàn!”
Diệp Bắc Minh thở nhẹ nhõm: “Cảm ơn!”
“Không có gì!”
Diệp Bắc Minh chuyển giọng: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, với năng lực hiện giờ của ông, có thể xác định vị trí của người thân cận nhất với Ô Đạo Nguyên không?”
“Đương nhiên là được!”
“Tìm bọn họ đi!”
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Lão già đó khiến tôi rất không vui, chẳng phải nhà họ Ô truy giết mẹ tôi sao?”
“Đã như vậy, đêm nay cho họ hưởng thụ cảm giác bị truy giết!”
“Được!”
Một lát sau.
“Tìm được rồi!”
“Ô Bác Hiên, con trai nhỏ của Ô Đạo Nguyên, bẩm sinh kinh mạch đã phế, không thể tập võ!”
“Được gọi là cậu ấm lớn nhất nhà họ Ô, cả ngày ăn chơi trong thanh lâu kỹ viện!”
“Ô Hạo Minh, con trai thứ của Ô Đạo Nguyên, năm nay một trăm bảy mươi lăm tuổi, thiên tài hàng đầu đứng thứ sáu mươi tám bảng xếp hạng Thanh Huyền!”
“Ô Khải Đông, con trai trưởng của Ô Đạo Nguyên, năm nay sáu trăm ba mươi tuổi, hiện giờ là gia chủ nhà họ Ô!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Ô Đạo Nguyên, cho ông niềm vui bất ngờ ngay đây!”
…
Sâu trong Thanh Huyền Tông.
Ô Hạo Minh ngồi khoanh hai chân vận khí trong đại điện.
Đột nhiên, một luồng sát ý băng lạnh ập đến!
Ô Hạo Minh mở đôi mắt, nhìn sang cửa đại điện: “Ai đấy? Chẳng lẽ không biết nơi này không được tùy tiện ra vào sao?”