Uy Hoàng và các đại thần vẫn không biết Diệp Bắc Minh đã xông vào.
Lúc này.
Trong đại điện hoàng cung.
Một vị đại thần bước ra: “Bệ hạ, người Long Quốc quá hống hách rồi!”
“Người Long Quốc lại dám xông vào tập đoàn Nhuyễn Ngân, chúng ta có thể làm ầm ĩ chuyện này lên”.
“Sợ rằng không phải hành vi của một người, không có bất kỳ ai dám xông vào tập đoàn Nhuyễn Ngân! Chắc chắn là quan chức Long Quốc sai khiến!”
“Chuyện này, nhất định phải truyền đi khắp quốc tế, cho toàn thế giới biết bộ mặt của Long Quốc!”
“Đến lúc đó, hành vi của Long Quốc sẽ bị toàn thế giới chỉ trách, khiến hình tượng của Long Quốc xây dựng mấy năm nay sụp đổ!”
“Chém giết nhiều người như vậy trong thành phố thủ đô hiện đại hóa, tuyệt đối là hành vi của loài cầm thú!”
“Đúng thế!”
“Thần tán thành!”
“Thần cũng tán thành!”
Rất nhiều đại thần Đông Doanh đứng ra, lần lượt nói tán thành.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói băng lạnh vang lên.
“Cầm thú? Chẳng lẽ bản thân Đông Doanh các ông không phải là cầm thú sao?”
Vang vọng khắp cả đại điện!
Soạt!
Trong tích tắc, tất cả đại thần nội các trong đại điện đều chấn hãi quay đầu.
Đây là hoàng cung của Uy Hoàng đấy!
Ai mà to gan như vậy, dám xông vào đây?
Chỉ thấy một thanh niên trẻ đi đến, trong tay xách một cái đầu.
‘Phập’ một tiếng vứt ra, đập xuống sàn nhà đại điện.
“Suýt! Kido Oishi!”
Mọi người nhận ra chủ nhân của cái đầu này.
Vù!
Cả đại điện xôn xao.
Tất cả đại thần nội các đều đứng bật dậy, sượt sượt lùi lại!
Một đám võ sĩ xông ra, chặn giữa Diệp Bắc Minh và các vị đại thần cùng Uy Hoàng.
Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng tiến vào như đi ở chỗ không người.
“Cậu là ai?”
“To gan!”