Một số nhân vật cấp cao nhà họ Vương cũng đi ra từ trong sơn trang đúc kiếm.
Sắc mặt người nào cũng tối sầm dọa người.
Vương Thiếu Thu cũng lạnh lùng nhìn qua.
Bởi vì vừa nãy hắn ta nghe thấy Lý Gia Hinh nói một câu ‘không phải chứ, anh ta đến rồi ư’.
Chắc chắn Lý Gia Hinh quen biết người này!
Bất luận người này là ai, hôm nay hống hách ở nhà họ Vương như vậy, chắc chắn phải chết!
Soạt!
Dưới con mắt của mọi người, Lâm Thương Hải lái chiếc xe việt dã trực tiếp xông đến sân khấu ở cổng sơn trang đúc kiếm.
“Vãi…”
“Lái thẳng xe lên rồi!”
“Mẹ kiếp, điên rồi hả?”
Cả hiện trường xôn xao, sôi sục!
Trong buổi tiệc hôm nay, tất cả phú hào có mặt, bao gồm cường giả hàng đầu của giới võ đạo, hoàng thất nước ngoài, đều đỗ xe ở sườn núi.
Đi bộ lên đỉnh núi!
Chiếc xe việt dã này lại trực tiếp xông lên đỉnh núi?
Lâm Thương Hải lái xe, khuôn mặt đỏ bừng, rất kích động.
Vãi!
Mẹ kiếp, cảm giác này quá đã!
Nếu không phải Diệp Bắc Minh, ông ta đau có gan trực tiếp xông lên sơn trang đúc kiếm?
Lâm Thương Hải là người trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu, đương nhiên biết sơn trang đúc kiếm là thế nào!
Diệp Bắc Minh đẩy cửa xe đi xuống.
“Anh ta là ai vậy?”
“Chưa từng gặp, rất lạ mặt!”
Tất cả mọi người có mặt đều nghi hoặc.
‘Đúng là anh ta! Anh ta muốn làm gì? Vừa nãy hỏi chuyện của sơn trang đúc kiếm, chẳng lẽ…’, vẻ mặt Lý Gia Hinh rất bất ngờ.
Vương Thiếu Thu ở bên cạnh đã chú ý đến điều này.
Mặt nặng như nước!
Hắn ta đẩy đám đông đi ra, đứng phía trước nhất, lạnh giọng hỏi: “Anh là ai?”
Diệp Bắc Minh nhìn Vương Thiếu Thu: “Anh là Vương Tạng Hải?”
“Không phải, tôi là…”