“Hô, hô, hô!”
Hô hấp Lý Gia Hinh trở nên vô cùng dồn dập.
Mặt đẹp đỏ ửng.
Toàn thân nóng bừng.
Không khống chế được cơ thể mình.
“Nguy rồi, bị người ta bỏ thuốc…”, Lý Gia Hinh phản ứng kịp.
Muốn đi gọi người hỗ trợ.
Vừa đứng dậy, cơ thể xụi lơ nằm trên đất.
Két!
Cửa phòng bị người ta đẩy ra.
Tiêu Dịch cười đểu đi vào: “Đây là đan dược tôi đặc biệt chuẩn bị cho cô, trên đời này không người phụ nữ nào có thể cản được”.
Tiêu Dịch từ trên cao nhìn xuống Lý Gia Hình.
Giống như nhìn con mồi.
“Chỉ cần cô cầu xin tôi, tôi liền giúp cô”.
Lý Gia Hinh bò ra cửa.
Tiêu Dịch xoay người đóng cửa phòng.
Lý Gia Hinh tuyệt vọng!
Tiêu Dịch ngồi xuống ghế sofa, giễu cợt nhìn Lý Gia Hinh: “Khó chịu lắm đúng không? Bò qua đây, cầu xin tôi, tôi có thể giúp cô giải quyết”.
“Hô hô hô…”
Lý Gia Hinh miệng lớn thở dốc, căm tức nhìn Tiêu Dịch: “Anh… quá đáng…”
“Ha ha ha ha!”
Tiêu Dịch càn rỡ bật cười: “Chờ lát nữa còn có thứ quá đáng hơn”.
Lý Gia Hinh cắn môi đỏ mọng, toàn thân giống như có mười ngàn con kiến bò qua.
Tay cô ta run run lấy điện thoại di động, gọi một cuộc điện thoại.
“Alo… Anh Diệp… Cứu… cứu tôi…”
...
Tám người điện Huyết Hồn chết bảy.
Võ Vương đỉnh phong cuối cùng bị Diệp Bắc Minh bắt lại, ném trên đất như chó chết.
Ầm!
Mặt đất đập thành một cái khe hở.
Toàn thân người này run rẩy, sắc mặt trắng bệch, môi bầm đen.
Gần như sắp bị dọa cho chết!
Con mẹ nó quá dọa người!
Đây chính là Võ Hoàng đó!