Nhưng ba ngày gần đây lại không ổn.
Lý Gia Hinh giải thích: “Thần y Thôi, đây là anh Diệp”.
“Anh ấy đến xem tình hình của ông nội”.
Thần y Thôi cười lạnh lùng không ngừng: “Người mà tôi không chữa khỏi được, thì trên đời không có ai có thể chữa được”.
“Bảo anh ta cút…”
Soạt!
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay.
Tấn công một quyền!
Thần y Thôi vừa kinh sợ vừa tức giận, không ngờ Diệp Bắc Minh lại dám ra tay với ông ta.
Quát lên một tiếng: “Nhóc con, mày là ai?”
“Dám động tay với tao?”
“Chán sống rồi phải không!”
Giơ tay tấn công một quyền!
Phập!
Kết cục nghĩ cũng biết.
Thần y Thôi bị bay đi như con chó chết.
Một cánh tay hoàn toàn hóa thành sương máu!
Chai lọ bên hông bị rơi vỡ mấy cái.
Những con sâu trùng trông tướng hung dữ bò ra từ bên trong, gặm cắn một hồi chỗ vết thương cánh tay gãy của ông ta
“A!”
Thần y Thôi sợ hãi hét lớn.
Lấy ra một nắm bột màu trắng rắc lên, mấy con sâu trung này mới chết!
Lúc này.
Diệp Bắc Minh đã tiến lên một bước dài, đá một cú lên lồng ngực của thần y Thôi.
“Phụt!”
Thần y Thôi lại phun ra một ngụm máu tươi, gân cốt đứt hết.
Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt đầy chấn hãi.
Tên nhóc này bị làm sao vậy?
Vừa gặp đã động tay?
Chưa từng gặp loại người nào như này!
Vẻ mặt Lý Gia Hinh biến sắc: “Anh Diệp, chuyện… chuyện gì vậy?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, tiện tay tóm cổ áo của thần y Thôi, giống như kéo một con chó chết, đi vào trong phòng dưỡng bệnh của ông cụ Lý.
Một cảm giác âm lạnh ập đến!
Diệp Bắc Minh thản nhiên gật đầu: “Quả nhiên là vậy”.
“Nói đi, ông đã hạ trùng độc gì cho ông cụ Lý?”
Thần y Thôi tê dại da đầu.
Nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt chấn hãi, miệng vẫn không thừa nhận: “Nhóc con, mày nói lung tung gì thế hả?”