Nét chữ này.
Vô cùng mạnh mẽ!
Hơn nữa viết rất ung dung thong thả, chắc chắn không giống như nét của người bị truy sát viết.
Diệp Bắc Minh thở nhẹ nhõm, cẩn thận mở giấy da bò.
Ba chữ lớn màu đỏ máu lọt vào tầm nhìn!
Long Đế Quyết!
Ba chữ Long Đế Quyết giống như một con huyết rồng hung dữ, dường như muốn xông phá bìa sách bay lên cửu trùng thiên!
Chỉ ba chữ trên bìa sách đã khiến lòng Diệp Bắc Minh run lên!
Anh nhanh chóng lật mở Long Đế Quyết một lượt, lại không có phần giới thiệu đẳng cấp của võ kỹ này, thậm chí ngay cả võ kỹ chỉ có một nửa!
Đúng thế!
Là nửa phần trên!
Không thấy có nửa phần sau!
“Mẹ, mẹ để lại cho con một nửa phần võ kỹ là muốn là gì?”
Diệp Bắc Minh thở dài một hơi.
Quay ra hỏi: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đây là võ kỹ đẳng cấp gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Rất mạnh, không yếu hơn Bất Diệt Kim Thân Quyết mà cậu tu luyện!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Không phải chứ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Tôi không thể nào nhìn nhầm, nửa bộ Long Đế Quyết này tuyệt đối không tầm thường”.
“Cậu nhóc, rốt cuộc mẹ cậu có lai lịch thế nào?”
“Không những đưa tôi đến thế giới này, còn chuẩn bị cho cậu võ kỹ như này?”
Diệp Bắc Minh trầm mặc.
Anh suy nghĩ rất lâu.
Lắc đầu: “Tôi không biết”.
Mọi thứ trước mặt đều mơ hồ khó hiểu, trừ phi tìm được mẹ, nếu không anh cũng không biết đáp án.
Anh ngồi khoanh chân, lật mở tầng thứ nhất Long Đế Quyết.
“Trên trời dưới đất, chỉ ta long đế độc tôn!”
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Khấu khí lớn thật!”
Khí dồn xuống đan điền, nội lực đang vận hành trong kinh mạch theo khẩu quyết tâm pháp của Long Đế Quyết.
Lúc này.
Sau lưng của Diệp Bắc Minh xuất hiện một con rồng màu đỏ máu, toàn bộ được ngưng tụ từ nội lực phóng ra bên ngoài.
“Đây là…”
Vạn Lăng Phong ngẩn người.
Đôi mắt Lục Khi Sương chấn hãi: “Đây là công pháp gì? Khí tức cường mạnh quá!”
…