Anh cách Bạch Vô Kỵ chỉ có khoảng hai thước.
Anh nâng tay lên tung một quyền về phía ngực Bạch Vô Kỵ.
Trong ánh mắt ông ta tràn ngập oán độc: “Ngu xuẩn, mày dám tới gần lão phu trong phạm vi hai thước à?”
Ông ta không chút do dự tung ra một quyền hướng thẳng tới trái tim Diệp Bắc Minh.
Ầm!
Răng rắc!
Hai âm thanh vùng truyền tới.
Chỗ trái tim của Diệp Bắc Minh dù bị trúng một chiêu của Bạch Vô Kỵ vậy mà vẫn trông như không hề hấn gì.
Ngực Bạch Vô Kỵ trúng đòn nặng nề, xương sườn bị gãy từng khúc một.
Phụt!
Ông ta phun máu tươi, ngã lăn xuống đất, người chỉ còn nửa cái mạng: “Mày... không thể nào, một quyền của lão phu còn có thể đánh chết cả Võ Thần mà!”
“Mày là quái vật gì thế?”
Diệp Bắc Minh tu luyện Bất Diệt Kim Thân Quyết nên chẳng hề sợ đòn tấn công của Võ Thần.
Diệp Bắc Minh lười giải thích cho ông ta hay.
Anh nhanh chóng vọt tới trước mặt Bạch Vô Kỵ, tung cước đá vỡ đầu ông ta.
Hình ảnh dừng ngay tại khoảnh khắc ấy.
“Diệp Bắc Minh, mày!”
Sắc mặt ông lão còn lại ở đất tổ Côn Lôn Hư tối sầm, ông ta dán mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.
Lúc này, Khương Tử Cơ và Đạm Đài Yêu Yêu không dám khinh suất: “Đi thôi!”
Bọn họ chật vật rời đi như chó nhà có tang.
Cả không gian tĩnh mịch đến đáng sợ.
Diệp Bắc Minh nhìn quanh, nói: “Còn chưa xong đâu, chẳng phải các người đi theo Kiếm Chủ Kinh Thiên và đế chủ Thanh Long vọng tưởng giết ta à?”
Ngay giây tiếp theo.
Trong cơ thể Diệp Bắc Minh bùng lên một luồng sát khí khiếp người.
Anh như một sát thần bám sát tấn công đám võ giả đi theo Kiếm Chủ Kinh Thiên .
Mùi máu tươi ngập trời.
Tiếng cầu xin tha mạng vang lên không ngớt.
Diệp Bắc Minh không hề có ý mềm lòng.
Kẻ giết người ắt gặp
người giết lại!