Trong sơn động vang lên tiếng trầm thấp của nam nữ.
Không biết qua bao lâu mới dần dần lắng xuống.
Nam Cung Uyển mở đôi mắt, phát hiện mình lại nằm trong lòng Diệp Bắc Minh!
Lập tức sợ giật mình!
Cô ta vừa định đứng lên.
Cảm thấy cơ thể đau dữ dội!
Hai chân mềm nhũn trượt ngồi trong lòng Diệp Bắc Minh!
Nam Cung Uyển nhớ lại sự việc vừa xảy ra, khuôn mặt lập tức đỏ bừng!
Sau đó, tức giận!
“Anh… anh dám đối xử với tôi như vậy?”
Nam Cung Uyển lấy ra một con dao găm, muốn giết người đàn ông lấy đi tấm thân trong trắng của cô ta!
Lúc giơ dao găm lên, dù thế nào Nam Cung Uyển cũng không thể đâm xuống!
Chiếc váy tơ băng tằm bên cạnh đã bị rách chẳng ra làm sao!
Còn có một vệt máu như đóa hoa đỏ rực nở rộ!
Cô ta cắn môi đỏ, trừng nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt phức tạp, cất chiếc váy tơ băng tằm đi.
Lấy ra một bộ trang phục khác mau chóng mặc xong rồi rời đi.
Sau khi rời khỏi động huyệt của cây mây Ma Vân, Nam Cung Uyển trốn đến một nơi an toàn.
Lấy ra một miếng ngọc bội lấp lánh bảy sắc cầu vồng: “Sư phụ!”
Vừa dứt lời, một hư ảnh phụ nữ hiện lên: “Uyển Nhi, sao liên lạc với vi sư nhanh như vậy?”
“Chẳng lẽ con đã tiến vào tháp Phù Đồ, có được thứ đó rồi ư?”
Nam Cung Uyển xấu hổ cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng: “Sư phụ, con…”
Vẻ mặt của hư ảnh người phụ nữ biến sắc: “Sao con không mặc váy tơ băng tằm?”
“Không có chiếc váy đó, con không thể áp chế độc cực hàn trong cơ thể!”
“Trừ khi con… không phải chứ? Chẳng lẽ con đã có được lãnh hỏa Huyền Minh?”
Nam Cung Uyển lắc đầu: “Sư phụ, con vừa mới tiến vào tháp Phù Đồ, vẫn chưa tìm được lãnh hỏa Huyền Minh”.
Hư ảnh người phụ nữ cau mày: “Nếu chưa tìm được lãnh hỏa Huyền Minh, tại sao con không cần váy tơ băng tằm nữa?”
“Trừ phi…”
Hư ảnh người phụ nữ như nghĩ đến điều gì!
Vẻ mặt bỗng biến sắc: “Con!”
“Con không còn trong trắng nữa?”
Độc cực hàn trong cơ thể Nam Cung Uyển chỉ có thể biến mất bằng hai cách!
Thứ nhất, sử dụng lãnh hỏa Huyền Minh hóa giải!
Thứ hai, mất đi tấm thân trong trắng!
Đã không có được lãnh hỏa Huyền Minh, thì chắc chắn Nam Cung Uyển đã mất tấm thân trong trắng!