…
Một lát sau.
Mười mấy vạn người tập trung trên quảng trường của Lưu Ly Tông.
Rất nhiều ánh mắt đều dồn lên Diệp Bắc Minh.
Hiếu kỳ!
Bất ngờ!
Chấn hãi!
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, sát thần Diệp Bắc Phong khuấy đảo Côn Luân Hư đến gió tanh mưa máu, long trời lở đất lại xuất hiện ở Lưu Ly Tông?
Khoảnh khắc Mộc Tuyết Tình nhìn thấy Diệp Bắc Minh, cơ thể run lên dữ dội.
Đồng thời, Diệp Bắc Minh cũng phát hiện ra Mộc Tuyết Tình!
Soạt!
Đồng thời.
Diệp Bắc Minh cũng chú ý đến bà lão bên cạnh Mộc Tuyết Tình.
Bóng hình này, Diệp Bắc Minh không thể nào quên.
Anh đã từng thấy bà lão này trong hình ảnh camera giám sát của thành phố Trung Hải.
Chính bà ta đã bắt Chu Nhược Giai đi!
Ầm!
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, không hề do dự xông về phía bà lão này, huyết khí và uy áp ngút trời khóa chặt bà ta!
Sắc mặt bà lão tái xanh, bà ta là thái thượng trưởng lão của Lưu Ly Tông, quản lý Thần Nữ Phong!
Ở trước mặt bà ta, tông chủ cũng phải nể mặt ba phần!
Diệp Bắc Minh lấy đâu ra cảm đảm?
Sau khi nhìn thấy bà ta, lại trực tiếp ra tay với bà ta trước mặt mười mấy vạn đệ tử của Lưu Ly Tông!
Toàn thân bà lão run lên, tức giận quát một tiếng: “Nhóc con, cậu thật to gan!”
“Dám động sát ý ở Lưu Ly Tông, cậu thực sự cho rằng Côn Luân Hư không ai có thể trị được cậu sao?”
Bà lão không hề có ý né tránh, giơ tay bày thế vuốt chim ưng, tóm về phía nắm đấm của Diệp Bắc Minh!
Ánh mắt của bà ta lóe lên sát ý băng lạnh!
Một luồng khí tức võ thần hậu kỳ truyền ra!
Chẳng trách bà ta vẫn dám ra tay như vậy dù ở trước mặt sát thần, thì ra bà ta có thực lực võ thần hậu kỳ.
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh trực tiếp lấy ra kiếm Đoạn Long hoàn chỉnh, sát ý bùng phát: “Ông bạn, cho tôi thấy uy lực