Một quyền đã bị đánh nổ!
Cả đời Phùng Hòa Bình chưa từng thấy qua loại người nào như này.
Điện Huyết Hồn đặt cho Diệp Bắc Minh cái tên sát thần, hoàn toàn không sai!!!
Lâm Thương Hải khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh!
Vương Trường Sinh trong lòng chấn động: “Mình chọn cậu ấy làm sư phụ, quả đúng không sai chút nào!”
Diệp Bắc Minh ngồi trên một băng đá: “Nói đi, điện Huyết Hồn các người tại sao giết tôi?”
Phùng Hòa Bình không dám giấu diếm, nói ra từng câu từng chữ: “Điện chủ biết cậu là con trai của người phụ nữ hai mươi ba năm trước. Năm năm trước, nhà họ Diệp Giang Nam bị diệt, chỉ có mình cậu chạy thoát”.
“Năm năm sau, cậu mang theo thực lực võ đạo đáng sợ như vậy quay về, điện chủ cho rằng trong tay cậu có công pháp tu luyện của người phụ nữ kia”.
“Cho nên sai hộ pháp Huyết Ảnh ra tay, đưa cậu về điện Huyết Hồn”.
Diệp Bắc Minh cười.
Anh còn chưa đi tìm điện Huyết Hồn, người của điện Huyết Hồn đã tìm đến cửa?
“Vừa rồi ông nói tôi là sát thần, lại là chuyện gì thế?”
Phùng Hòa Bình sửng sốt: “Lão Phí là Võ Hoàng sơ kỳ, chết trong nhà Lưu Bán Thành ở Long Đô, chúng tôi nghi ngờ có người giết chết lão Phí”.
“Điện chủ gọi người giết chết lão Phí là ‘sát thần’”.
“Chỉ là…”
Diệp Bắc Minh thích thú nhìn Phùng Hòa Bình: “Chỉ là các người không ngờ lão Phí gì đó là tôi giết?”
Phùng Hòa Bình ngược lại hít một hơi khí lạnh: “Rốt cuộc cậu có thực lực gì?”
Diệp Bắc Minh xoay người rời đi.
“Giết đi”.
Thứ anh muốn biết cũng đều biết rồi.
Người này giữ lại cũng vô ích.
“Rõ!”
Lâm Thương Hải tiến lên, chuẩn bị giết Phùng Hòa Bình.
“Chờ chút! Chờ chút! Đừng giết tôi, đừng giết tôi!”
Phùng Hòa Bình hét lớn.
Ông ta biết Diệp Bắc Minh sẽ giết mình!
Không phải trò đùa!
“Người phụ nữ hai mươi ba năm trước vẫn chưa chết, tôi biết, tôi biết tung tích của bà ta!!!”
Diệp Bắc Minh quả nhiên dừng lại, lạnh như băng nhìn Phùng Hòa Bình: “Ông nói gì?”