Ngay sau đó.
Trong màn hình, cơ thể của Hùng Vương bị chẻ ngang như có một chiếc máy cưa vô hình lướt qua.
Phụt!
Máu tươi phun trào, cơ thể ông ta bị chẻ thành hai.
Hùng Vương, tử trận!
“Vãi!”
Tất cả nghị sĩ trong phủ Quốc Chủ của Cao Ly Quốc đều khiếp hãi.
Cơ thể bọn họ cứng ngắc.
Quốc chủ Cao Ly sợ run người, miệng thì thào: “Tại sao lại thế?”
“Á!”
Trong quân doanh, nữ sĩ quan xinh đẹp sợ hãi hét.
Tay tướng quân Assef run lên, cà phê đổ hết lên người.
Ông ta bị bỏng mà trợn mắt.
Quân trang thấm đẫm mồ hôi lạnh: “Thế mà Hùng Vương lại bị chém, trình độ võ đạo của Diệp Bắc Minh rốt cuộc đến đâu chứ?”
“Không ổn rồi, nếu Lôi Thần cũng...”
“Phải chuẩn bị đường rút gấp, hôm nay Diệp Bắc Minh phải chết!”
Trên nóc nhà, khóe mắt Lôi Thần run run: “Mày!”
Sắc mặt ông ta liên tục biến đổi, Hùng Vương tử trận rồi.
Ông ta biết rất có thể Hùng Vương không phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh nhưng ai ngờ rằng cái chết của Hùng Vương lại chóng vánh như vậy.
Một kiếm là chết queo!
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, nhìn vào Lôi Thần đang đứng trên nóc nhà.
Bầu trời dày đặc mây đen, thời tiết biến động thất thường.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhớ: “Nhóc con, cái chùy trong tay ông ta được rèn từ đá Lôi Minh”.
“Đá Lôi Minh ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp lời: “Đúng vậy, đá Lôi Minh được sinh ra trong lôi điện, rất hiếm thấy”.
“Nó có thể sử dụng lực lượng sấm sét, cơ thể của võ giả bình thường không thể chống chịu được!”
“Mà Cửu chuyển kim thân quyết của cậu còn chưa tiến vào tầng thứ hai nên sẽ rất nguy hiểm”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Tôi sẽ không cho ông ta cơ hội”.
Anh từ từ bước ra.
Vút!
Diệp Bắc Minh bám vào tường tòa nhà lao lên như tên lửa.
Chẳng mấy chốc anh đã xuất hiện trên đỉnh.
Đồng tử Lôi Thần co rút: “Diệp Bắc Minh, mày chết đi!”
“Sấm tới!”
Ông ta hét to!
Ầm!
Cái chùy của Lôi Thần bùng nổ một tia chớp dũng mãnh giáng về phía Diệp Bắc Minh.
Lực lượng hủy diệt đầy khủng bố khiến Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Vút!
Anh lướt qua nó.