Lục Khi Sương nhìn sang Lục Lâm Thiên: “Bố, trên tiên thiên là gì?”
Lục Lâm Thiên nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Không ngờ truyền thuyết lại có thật!”
“Truyền thuyết?”
Lục Khi Sương ngẩn ngơ thất thần.
Các võ giả các cũng nhìn qua.
“Ông Lục, ông biết điều gì?”
“Ông Lục, nếu ông biết, xin giải thích cho chúng tôi đi!”
“Đúng thế, ông Lục, xin ông giải thích đi”.
Các võ giả khác đều nhìn qua.
Lục Lâm Thiên gật đầu: “Cảnh giới cao nhất của võ giả giới phàm tục Long Quốc cũng chỉ dừng ở võ đế!”
“Trên võ đế, còn có võ thần!”
“Một khi tiến vào cảnh giới võ thần, thì sẽ không ở lại giới phàm tục nữa”.
“Thông thường đều sẽ tiến vào Côn Luân Hư, sau khi vượt qua cảnh giới võ thần, võ đạo thực sự bắt đầu!”
“Từ võ giả đến võ thần, đều là võ đạo cấp thấp!”
“Vượt qua võ thần, tiến vào cảnh giới tiên thiên, võ đạo mới chính thức tiến vào phạm vi ‘võ đạo cấp cao’!”
Cơ thể của Lục Khi Sương run lên: “Võ đạo cấp cao?”
“Nói như vậy, thần y Diệp nói Huyết Tổ là cảnh giới trên tiên thiên, thần y Diệp có phải đối thủ của ông ta không?”
“Việc này…”
Lục Lâm Thiên cau chặt mày: “Rất khó nói!”
Ầm!
Cùng lúc đó, đường kiếm khí của Diệp Bắc Minh chém xuống khiến Huyết Tổ cảm thấy bị uy hiếp!
Huyết Tổ quát lên một tiếng: “Cút!”
Từ trong chiếc nhẫn trữ vật giống như cái đầu lâu ở giữa ngón tay.
Có một cái gậy bay ra!
Một đầu là đầu lâu màu đỏ.
Phần thân gậy là một cái xương của ma thú.
Ông ta đập mạnh gậy xuống: “Súc sinh, cho mày nếm thử cái uy của tiên thiên!”
“Nếm thử nỗi sợ hãi đi!”
Lúc chạm vào kiếm Đoạn Long.
‘Rắc’ một tiếng giòn tan.
Cái gậy đầu lâu trực tiếp vỡ ra!
Mặt Huyết Tổ biến sắc: “Thế này là sao?”
“Ấy? Thanh kiếm này? Súc sinh, không ngờ thanh kiếm nát trong tay mày lại là bảo bối!”