Diệp Bắc Minh nhướn mày, nhìn Đường Kình Thương: “Khí thế thật mạnh! E rằng thực lực của ông ta đã vượ qua đại tông sư rồi đấy?”
Vương Như Yên vẫn nở nụ cười, rất bình tĩnh.
Đường Kinh Thương rất có uy: “Chiến thần Như Yên, Diệp Bắc Minh diệt toàn gia tộc nhà họ Triệu Giang Nam, là tội đầu tiên!”
“Coi thường pháp luật, giết người Đông Doanh, là tội thứ hai!”
“Ở Long Đô, giết Tần Thiếu Dương, cháu ngoại tôi trước mặt nhiều người, là tội thứ ba!”
“Bất kỳ tội nào, Diệp Bắc Minh cũng có thể bị xử chết!”
Vương Như Yên đối diện với Đường Kình Thương, khí thế vẫn không hề giảm sút, ngăn trước người Diệp Bắc Minh: “Tội danh của tiểu sư đệ, không ai có thể xử!”
“Đường Kình Thương, ông cũng không được!”
Khoảnh khắc Vương Như Yên nói ra lời này, toàn hội trường tĩnh lặng!
Cuộc đối thoại giữa một nữ chiến thần và chiến thần Kình Thương.
Bầu không khí cực kỳ nặng nề!
“Tổng giám đốc Lý, ông nói xem, sau đây sẽ xảy ra chuyện gì?”
Trong đám đông yên tĩnh, tổng giám đốc Vương nén thấp giọng, cơ thể cũng run lên.
Con ngươi của tổng giám đốc Lý cũng ở yên tại chỗ, nhìn chằm chằm Vương Như Yên và Đường Kình Thương, yết hầu nhấp nhô: “Không… ực ực… không biết”.
Những phú hào khác ở hội trường cũng chấn động!
Ô Bách Thuận bò dưới đất, vẻ mặt xấu xí, vừa khóc vừa cười.
Nhưng không dám phát ra tiếng!
Hoàn toàn bị dọa sợ!
Ngụy Yên Nhiên không ngừng toát mồ hôi trán, hai chân mềm nhũn, đứng cũng không vững.
Sắc mặt Tần Vinh An nghiêm trọng!
Ánh mắt Tần Tướng Thần cay độc, nhìn chằm chằm Vương Như Yên!
Bầu không khí cả hội trường lập tức trở nên gượng gạo khó xử!
“Ha ha ha, tôi cũng không được? Cả Long Hồn, thậm chí cả Long Quốc cũng không ai dám nói tôi không được”, Đường Kình Thương phát ra tiếng cười như sấm đánh.
“Hôm nay, tôi sẽ đích thân ra tay, bắt Diệp Bắc Minh, cô sẽ làm thế nào?”
Vừa dứt lời.
Đường Kình Thương bước ra một bước!
“Gru!”
Hổ gầm rồng thét!
Lấy Đường Kình Thương làm trung tâm, một làn sóng khí lan ra như sóng nước!
Soạt soạt soạt!