“Tôi đã nhìn thấy cái gì vậy, vừa rồi lại có một kiếm khí bay ra từ trong cấm địa, chém giết mấy trăm Võ Đế, Võ Thần? Mấy chục Tiên Thiên?”
“Trời ơi!”
Hơn trăm ngàn người tu võ sợ tới mức cả người run rẩy.
Khuôn mặt Tiêu Dung Phi đỏ bừng: “Tại sao có thể như vậy?”
Tiêu Nhã Phi khiếp sợ nói: “Chị, sao em lại có cảm giác người ở bên trong cấm địa quen biết anh ấy vậy?”
Bát trường lão quyết đoán lắc đầu: “Không có khả năng!”
“Lão phu đoán, chắc hẳn là người trong cấm địa nhìn trúng thiên phú của kẻ này, cho nên mới đối đãi với cậu ấy như thế!”
Vân Kiếm Bình há to cái miệng nhỏ nhắn: “Ông nội, anh Diệp... anh Diệp tiến vào cấm địa rồi?”
Khuôn mặt già nua của Vân Chi Lan rung động: “Hình như... hình như là vậy!”
Lôi Bằng rít gào một tiếng: “Đậu má! Đậu má! Đậu má! Đậu má!”
“Anh Sát Thần lại sáng tạo ra kỳ tích rồi! Đậu má!”
Mục Thừa và Tống Điệp Y nhìn thoáng qua nhau.
Ai nấy cũng đều nuốt nước bọt!
Ánh mắt của Mộc Tuyết Tình cực kỳ phức tạp: “Vì sao, vì sao lần nào anh cũng có thể tạo ra kỳ tích?”
“Diệp Bắc Minh, rốt cuộc anh là ai?”
Sau khi tiến vào Thiên Môn.
Khung cảnh xung quanh biến đổi.
Trước mắt là một sơn cốc vô cùng quen thuộc.
Một con đường nhỏ uốn lượn quanh co đi thẳng vào sâu trong sơn cốc.
Diệp Bắc Minh cực kỳ kích động: “Đậu má, mình biết ngay mà!”
“Quả nhiên là nơi này!”
“Nơi mình tập võ năm năm, mình vẫn nghĩ nó nằm ở chỗ nào đó trên núi Côn Lôn!”
“Không ngờ lại ở trong cấm địa của đất tổ Côn Lôn Hư!”
Diệp Bắc Minh kích động ngửa mặt lên trời thét dài: “Sư phụ, con đã trở về!”
Đột nhiên.
Một giọng nói truyền đến: “Thằng nhóc thối, đừng kêu nữa, đến lúc đó lại dẫn sói tới!”
Nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đứng ở xa xa.
Đúng là Vua tàn sát!
Sát khí đầy trời!
Nụ cười hiền lành!
Hoàn toàn là hai thứ cực đoan.
Bên cạnh Vua tàn sát là hai người phụ nữ vô cùng xinh đẹp!
Ngũ sư tỷ Khương Tử Cơ!
Lục sư tỷ Đạm Đài Yêu Yêu!