Ông ta hít một hơi khí lạnh.
Cho dù là Đan Hoàng lão Tiêu cũng không dám nói đan dược dưới cấp Thiên 100% thành công được?
Đúng là nghịch thiên!
Diệp Bắc Minh không có giải thích, anh nói rõ mục đích đến sơn trang đúc kiếm: “Hai năm trước, con trai ông Vương Tạng Hải có phải đã lấy được một rương kim loại từ buổi đấu giá Sotheby's?”
Vương Trường Sinh gật đầu: “Có chuyện này, đệ tử nhớ rất rõ”.
“Chất liệu rương này rất đặc biệt, căn bản không thể mở ra, cũng không thể cắt đứt”.
“Nhà họ Vương tôi muốn nấu chảy nó, luyện thành một thanh thần kiếm”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Cái rương đâu?”
Vương Trường Sinh ngừng chút: “Cái rương bị chúng tôi vứt xuống hồ địa hỏa rồi, đốt chừng hai năm cũng không có hiện tượng nấu chảy”.
“Hồ địa hỏa?”
Diệp Bắc Minh thầm kêu không ổn.
Sẽ không đốt sạch đồ trong rương chứ!
Bỗng nhiên.
Ùng ùng!
Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng động cơ.
Mười mấy chiếc máy bay chiến đấu bay qua bầu trời núi Cửu Long.
Vèo!!!
Mấy chục viên đại bác màu đen rơi xuống.
Sắc mặt Vương Trường Sinh trắng bệch, con ngươi co rút kịch liệt: “Máy bay đánh bom?!! Xong rồi…”
Kiếm Hoàng dù mạnh cũng không ngăn nổi máy bay đánh bom!
...
Giờ phút này.
Dưới chân núi Cửu Long đã tập kết hơn mười ngàn đại quân.
Hơn một trăm ổ đại pháo được kéo tới đây, nổ pháo về phía đỉnh núi.
Còn có mười mấy chiếc máy bay chiến đấu oanh tạc về phía sơn trang đúc kiếm.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong nháy mắt, lửa ngút trời, phần lớn kiến trúc sơn trang đúc kiếm hóa thành một mảng phế tích.
Vô số người thường của Cảng Đảo dều sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía núi Cửu Long.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ muốn đánh nhau sao?
Sắc mặt Vương Tạng Sơn tái xanh, giận dữ hét: “Cao Đỉnh Thiên, con mẹ nó ông làm gì vậy?”
“Sơn trang đúc kiếm vẫn còn trên đỉnh núi, ông muốn phá hủy sơn trang của chúng tôi sao?!!!”
Cao Đỉnh Thiên tát Vương Tạng Sơn ngã lăn trên đất.
Ông ta lạnh lùng hạ lệnh: “Bắt lại!”