Giang Hàn Mai trơ tráo cười ra tiếng: "Đúng vậy, không biết xấu hổ thì thế nào?"
"Chỉ cần có lợi, tôi không biết xấu hổ chút thì sao hả?"
"Hả? Cô nói xem, tôi không biết xấu hổ thì cô có thể làm gì tôi nào?"
"Tiểu thư của tôi ơi!"
Giang Hàn Mai vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tô Thanh Ca!
Tô Thanh Ca cắn chặt hai hàm răng trắng ngà: "Giang Hàn Mai, cô sẽ gặp quả báo!"
Cô ta bỗng nhiên vùng dậy, đâm về phía bụng Giang Hàn Mai.
Ầm!
Giang Hàn Mai chật vật té ngã trên đất!
Tô Tuyết Hồng ngồi một bên, chậm rãi uống trà: "Chó cắn chó!"
Giang Hàn Mai đứng lên, vọt thẳng đến trước mặt Tô Thanh Ca: "Con đĩ, mày dám va vào tao?"
"Mày tưởng rằng mày vẫn là tiểu thư lá ngọc cành vàng sao?"
"Mày đi chết cho tao đi!"
Vừa dứt lời, Giang Hàn Mai lấy ra một cái dao găm, hung hăng rạch xuống khuôn mặt Tô Thanh Ca!
Roẹt!
Da tróc thịt bong!
"Á!"
Tô Thanh Ca đau đớn, kêu lên thảm thiết, máu tươi nóng bỏng chảy dọc theo gương mặt.
Tô Tuyết Hồng xem trò vui không chê chuyện lớn, không ngừng vỗ tay: "Hay, hay lắm!"
...
"Tiếp tục, Tiểu Mai mau tiếp tục!"
"Hôm nay tôi chống lưng cho cô, dù cô có đùa chết Tô Thanh Ca thì tôi cũng bảo đảm nhà họ Tô sẽ không biết chuyện này!"
Nghe thấy lời này.
Trong mắt Giang Hàn Mai lóe lên sát ý lạnh như băng!
Cô ả cầm dao găm lên, trực tiếp đâm vào cổ tay Tô Thanh Ca!
Gân tay lập tức bị cắt đứt!
"A..."
Đau nhức kịch liệt khiến gương mặt xinh đẹp dính đầy máu tươi của Tô Thanh Ca vặn vẹo: "Giang Hàn Mai, mày dám giết tao, Tô Thanh Ca tao làm quỷ cũng không bỏ qua cho mày!"