Trong khoảnh khắc máy bay Diệp Bắc Minh đang ngồi cất cánh.
Tại trạch viện nọ ở Long Đô.
Một người vội vàng đi tới: “Diệp Bắc Minh lên máy bay rồi”.
Soạt!
Sâu trong đôi mắt lão giả thoáng qua ý lạnh như băng: “Khà khà khà, nhóc con này vững quá”.
“Xuất phát gần như đều đi tàu cao tốc!”
“Muốn hắn chết trên cao tốc, quả thật quá khó khăn, nhưng máy bay thì khác”.
“Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, câu chuyện của mày nên kết thúc rồi”.
...
Tốc độ máy bay rất nhanh, bay ra khỏi hành tỉnh Đông Nam.
Chạy thẳng tới tỉnh Xuyên Thục.
Hai tiếng sau tiến vào biên giới tỉnh Xuyên Thục.
Đi trên bầu trời ngàn núi vạn khe.
Tít tít tít tít!!!
Bỗng nhiên.
Radar trong buồng lái điên cuồng vang lên.
Toàn bộ khoang máy bay cũng vang lên tiếng còi báo động.
Sắc mặt người bên ghế lái phụ tái nhợt, run rẩy bẩm báo: “Anh Diệp, chiến thần, radar hiển thị có ba viên hỏa tiễn, phong tỏa máy bay của chúng ta, muốn đánh tới”.
“Cái gì?”
Vạn Lăng Phong kinh hãi.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh u ám, lần đầu tiên ngồi máy bay, quả nhiên có người lợi dụng cơ hội lần này muốn giết anh?
Ầm!
Một chiếc máy bay hộ tống phát nổ, bị bắn hạ ngay lập tức.
Vạn Lăng Phong nhìn xuyên qua cửa sổ, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi: “Chủ nhân, đây là hỏa tiễn Lang Quốc phương Bắc, loại BC-550”.
“Tốc độ nhanh nhất có thể đạt tới 5 mã lực, gấp năm lần máy bay của chúng ta!”
“Hơn nữa tự mang theo hệ thống phong tỏa, bây giờ chúng ta chỉ có thể hạ cánh khẩn cấp”.
Diệp Bắc Minh vẫn ngồi im, biểu cảm có phần lạnh băng: “Lang Quốc phương Bắc?”
Anh đang suy nghĩ, rốt cuộc là ai không chờ được muốn giết mình như vậy.
Là Lang Quốc?
Hay có người cấu kết với Lang Quốc?
Ầm!
Tiếng nổ thứ hai truyền tới.