Ông ta cất giọng lạnh như băng: “Tất cả ra đây đi!”
Cạch cạch cạch!
Tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Sau đó.
Vô số tướng sĩ xông vào, bao vây cả nhà họ Nguy không lọt được giọt nước.
Hàng ngàn tướng lĩnh đội Thần Cơ, đội Huyền Cơ xuất hiện.
Mấy chục võ hoàng!
Hai mươi võ tông!
Và… ba võ tôn!
Ngụy Công mỉm cười: “Diệp Bắc Minh, tao đã nghiên cứu mày rất kỹ rồi!”
“Tất cả hành vi của mày, tao cũng tính được hết!”
“Kể cả hôm nay, tao cũng tính được, mày sẽ đến hội trường tiệc mừng thọ của tao!”
“Ha ha ha!”
Ngụy Công cười lớn điên cuồng.
“Bên ngoài có ba trăm ngàn đại quân Long Hồn!”
“Tất cả quân tinh nhuệ của đội Thần Cơ!”
“Hai mươi chín thế gia võ đạo Long Quốc ủng hộ tao!”
Một tiếng quát lớn: “Còn mày? Lấy gì để đấu với tao?”
Diệp Bắc Minh trầm mặc không nói, con mắt vô cùng băng lạnh!
Ngụy Công lắc đầu: “Đưa lên đây!”
Rào rào rào!
Tiếng xiềng xích leng keng vang lên.
Một chiếc lồng sắt vô cùng to lớn được kéo ra, một người bị nhốt bên trong.
Như con thú hoang!
Một luồng sát khí đáng sợ tràn ngập toàn hội trường.
Hắn vừa xuất hiện, đại quân xung quanh đều không nhịn được lùi lại.
Ngụy Công lạnh giọng nói: “Nhân đồ, giao cho mày đấy!”
“Giết Diệp Bắc Minh, trả tự do cho mày”.
Đám người Diệp Cấm Thành, Hàn Kim Long, Tần Tướng Thần, ông cụ Hoa, ông cụ Phó, toàn thân chấn hãi!
Nhìn qua với vẻ mặt chấn kinh!
Đồng tử của Diệp Cấm Thành co lại: “Nhân đồ?”
Hàn Kim Long hít khí lạnh: “Là hắn!”
“Bố, nhân đồ là ai?”
Tần Vinh An nghi hoặc.