“Thứ hai, diệt đế quốc Thanh Long”.
Giọng nói không lớn, nhưng vang dội như sấm!
Mẹ kiếp!
Điên quá rồi!
Dám nói muốn diệt đế quốc Thanh Long?
Đây chính là điện Kim Loan của đế quốc Thanh Long đó!!!
Vù!
Huyết ảnh lão tổ nhà họ Tô xuất hiện trong ngọc bội hình rồng của hoàng đế Thanh Long, một luồng sát ý lạnh như băng trong nháy mắt bao phủ Diệp Bắc Minh: “Mày muốn diệt hoàng thất nhà họ Tô?”
“Khà khà khà, thằng súc sinh, mày biết nghĩ đấy!”
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ, không nhịn được cười: “Một đường tàn hồn thôi mà, tôi tiện tay diệt là được”.
“Ha ha ha!”
Một tràng cười truyền tới.
Sau đó lại có liên tiếp hai giọng nói vang lên.
“Diệp Bắc Phong, mày quả nhiên phách lối!”
“Sát thần? Thú vị, lại có thể ép hoàng đế Thanh Long cầu xin hai người bọn tao tiếp viện!”
Vèo! Vèo!
Giữa điện quang hỏa thạch, hai bóng người bước vào điện Kim Loan.
Một trước một sau kẹp Diệp Bắc Minh ở giữa, ngăn cản đường đi.
Một người là thái thượng trưởng lão của cung Hạo Miểu, Cổ Thước Kim, Võ Thần sơ kỳ!
Một người khác là phó viện trưởng học viện Thiên Thần, Võ Tam Thiên, Võ Thần sơ kỳ!
Hoàng đế Thanh Long cười nói: “Hai vị tiền bối, cuối cùng các ông đã tới rồi”.
Hai Võ Thần có mặt.
Lại thêm luồng huyết hồn của lão tổ!
Diệp Bắc Phong có thể lên trời sao?
Đột nhiên.
Tiếng cười một cô gái truyền tới: “Ha ha ha, thú vị, nhiều người như vậy cùng nhau ức hiếp sư đệ của tôi, coi tôi không tồn tại sao?”
“Ai đang nói?”
Văn võ toàn triều ngơ ngác.
Rối rít ngẩng đầu lên, nhìn về phía nóc nhà điện Kim Loan.
Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp, ngồi
trên xà nhà nhìn xuống.