Độc Nhãn Long Vương đáp: “Rõ!”
Trong rừng cây có rất nhiều camera.
Có thể thấy được hình ảnh bên ngoài.
Lúc này.
Toàn bộ camera đều hướng lên trời.
Soạt!
Một đường khí bay qua, tốc độ cực nhanh.
Ông Long nhướng mày: “Thứ gì vậy?”
“Phóng to gấp mười lần cho tôi!”
Video phóng lên gấp mười lần.
Vẫn không nhìn thấy rõ.
“Phóng lên ba mươi lần!”
Sau khi phóng đến ba mươi lần.
Cuối cùng ông Long đã nhìn thấy rõ, đây là con người.
Một cậu thanh niên trong tay xách theo hai người, bay trên không trung!
Mẹ nó!!!
Người này sao có thể biết bay được?
Ông Long kinh ngạc!
Diệp Minh Viễn đứng bật dậy: “Là Diệp Bắc Minh!”
Ông Long biến sắc: “Cái gì? Hắn chính là Diệp Bắc Minh?!!!”
Diệp Bắc Minh biết bay?
Không đúng!
Ông ta theo bản năng mở miệng: “Thợ săn không phải đã đuổi giết Diệp Bắc Minh sao?”
Khóe miệng Diệp Minh Viễn không ngừng co quắp: “Rất đơn giản, thợ săn có thể đã chết”.
Ông ta lẩm bẩm trong miệng: “Con trai người phụ nữ kia thật sự đáng sợ như vậy sao…”
“Chết?”
Ông Long ngây người.
Con ngươi Diệp Minh Viễn lóe sáng: “Ông Long, cáo từ!”
Nhanh chóng rời đi.
Không chậm trễ một giây.
Ầm!
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng vang thật lớn.