Y Thượng Không cười bảo: “Các vị à, chúng tôi nhận nhầm rồi”.
“Đi mau!”
Ông ta nhanh chóng đốc thúc mọi người rời đi trước.
Người của Phần Thiên Tông vừa mới di chuyển.
Một tràng cười rét lạnh truyền tới: “Nếu đã tới đây rồi thì cần gì đi vội thế?”
Cơ thể bọn Y Thượng Khôn cứng ngắc, quay đầu nhìn lại.
Bọn họ thấy một người trẻ tuổi bước tới.
“Sư huynh Lâm Huyền!”
Mọi người cùng thốt lên.
Lâm Huyền, đệ tử của cung Hạo Miểu!
Thực lực anh ta ở Võ Thánh hậu kỳ, đứng thứ chín mươi trên bảng Thiên Kiêu Côn Lôn Hư!
Côn Lôn Hư có vô số tông môn, thanh niên trẻ tuổi lại càng nhiều hơn.
Mà giữa đám thanh niên lớp trẻ ấy, anh ta đã trổ hết tài năng để dành vị trí chín mươi.
Thực lực âu sẽ rất đáng sợ!
“Ời”.
Lâm Huyền khoanh tay bước tới.
Ngay khi anh ta nhìn thấy Y Nam Tương thì cặp mắt sáng ngời.
Trang phục cô ta khoác lên mình phác họa đầy đủ dáng người quyến rũ ấy.
Từ vóc dáng, khí chất đến dung mạo không có chỗ nào để chê!
Đôi chân dài miên man ấy nếu ôm chặt mình thì sướng chết mất!
Y Thượng Khôn khiêm tốn bảo: “Thưa cậu đây, chúng tôi sai rồi, chúng tôi không phải là người của Phần Thiên Tông”.
“Bây giờ chúng tôi sẽ đi ngay!”
Ông ta nói xong rồi quay người đi.
Chát...!
Lâm Huyền đưa tay lên cho ông ta một cú tát.
Ngay lập tức, Y Thượng Khôn bay ra ngoài, gương mặt già nua sưng phù.
Ông ta quỳ rạp xuống đất rồi phun ra một ngụm máu tươi!
“Bố ơi!”
Y Nam Tương hét lên, định bụng bước tới.
Vút!
Thân pháp của Lâm Huyền như ma như quỷ, mấy chốc đã chặn bước
chân của Y Nam Tương, tóm lấy cổ tay của cô ta nói: “Cô gái à, ông ta là bố em à?”