Hoàn toàn không đủ nhìn!
Liên tục có người đến, Diệp Bắc Minh cảm thấy gần đủ hết rồi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên nhắc nhở: “Nhóc con, có cao thủ tới! Đối với thực lực võ đạo bây giờ của cậu, chắc chắn là cao thủ!”
Soạt!
Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt nhìn vào một góc khuất.
Người này vóc dáng không cao, khoảng một mét bảy, ngoài năm mươi tuổi.
Ông ta chắp hai tay sau lưng, đứng sau cùng đám người, dáng vẻ vô cùng bình thường.
Là kiểu ai cũng không tìm được khi đi vào trong đám đông!
Nhưng cảnh giới của người này…
Võ Hoàng sơ kỳ!
“Hả?”
Võ Hoàng này nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ: ‘Quái lạ, sao hắn đột nhiên nhìn sang phía bên này?’
‘Chẳng lẽ phát hiện ra mình?’
‘Không thể nào! Dù mình đứng dưới mí mắt hắn, hắn cũng không thể phát hiện ra!”
Võ Hoàng này tự tin lắc đầu.
“Lại có hai người tới”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở.
Diệp Bắc Minh nhìn về phía cửa hội trường.
Trong đám người, một nam một nữ không tầm thường.
Người đàn ông Võ Vương đỉnh phong, người phụ nữ Võ Vương trung kỳ!
Ngoài sư phụ mình ra, đây là ba người thực lực mạnh nhất hiện giờ Diệp Bắc Minh gặp qua.
Diệp Bắc Minh âm thầm gật đầu: “Không hổ là Long Đô, người tài nhưng lại giấu tài!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nhắc nhở: “Ngoài năm trăm mét còn có ba người khí tức mạnh”.
“Bọn họ không sát lại gần, tôi không cảm nhận được!”
“Nếu thực lực cậu mạnh hơn chút, tôi có thể cảm nhận được!”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Gặp nguy hiểm không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ trong chốc lát: “Tạm ổn, nếu như trong nháy mắt giết một Võ Hoàng, cậu phải yếu đi ba ngày!”
“Nếu như trong nháy mắt giết tất cả mọi người ở đây! Nghe cho rõ, tất cả mọi người mà tôi nói bao gồm cả người bình thường!”
“Chỉ cần cậu tản ra tu vi là được”.
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Nhưng trong nháy mắt giết tất cả mọi người, còn sợ cái rắm gì nữa?
Ông đây sức lực vô tận!
Nghĩ đến đây, Diệp Bắc Minh đột nhiên hét lên: “Hạ Vũ Thần, Lưu Bán Thành có ở đây không?”