Trong nhẫn chứa vật của Diệp Bắc Minh truyền ra tiếng vang, sắc mặt của anh thay đổi ngay lập tức.
Một giây sau.
"Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!"
Rất nhiều tiếng răng rắc lần lượt vang lên.
Diệp Bắc Minh vung tay lên, mấy ngọc bội bay ra khỏi nhẫn chứa vật, trên ngọc bội tràn ngập vết rách.
Hồn ngọc!
Nó chưa đựng hơi thở của mấy vị sư tỷ.
Một khi các cô ấy gặp nguy hiểm, Diệp Bắc Minh có thể ngay lập tức cảm giác được!
Sau khi tiến vào tháp Phù Đồ, anh bị trận pháp không gian ngăn cách.
Bây giờ trận pháp không gian sụp đổ, tháp Phù Đồ sụp đổ, hồn ngọc mới có phản ứng.
Diệp Bắc Minh biến sắc: "Sư tỷ? Chuyện gì xảy ra vậy!"
"Tất cả hồn ngọc đại diện cho hơi thở sinh mệnh của sư tỷ tôi đều nứt ra hết rồi!"
Con ngươi Diệp Bắc Minh trong nháy mắt đỏ như máu: "Thanh Huyền Tông?"
...
...
Chỗ sâu trong cấm địa Thanh Huyền Tông, tháp Phù Đồ hoàn toàn sụp đổ, hóa thành một đống đổ nát.
Ô Đạo Sinh vô cùng kích động: "Ha ha ha, tên chó chết kia cuối cùng cũng chết cùng với tháp Phù Đồ rồi!"
"Quá tốt rồi, Diệp Bắc Minh? Diệp Bắc Minh!"
"Chẳng phải mày rất kiêu ngạo sao? Sao lại không thể còn tồn tại đi ra khỏi tháp Phù Đồ chứ?"
...
Mã trưởng lão thở dài một hơi!
Nhìn thoáng qua Vương trưởng lão.
Ân Hồng Mai dựa vào người lão quỷ Hắc Sơn, gần như muốn ngồi trong lòng lão ta: "Lão tổ, xem ra Diệp Bắc Minh không ra được rồi".
Lão quỷ Hắc Sơn rất thất vọng: "Hừ! May cho cậu ta, nếu như cậu ta còn sống ra ngoài!"
"Lão phu nhất định sẽ rút hồn luyện phách cậu ta, để cậu ta hối hận đã chui ra khỏi bụng mẹ!"
Ân Hồng Mai nịnh nọt: "Lão tổ, nô gia đã nghe nói về thủ đoạn của ngài rồi đó".
Lão quỷ Hắc Sơn ôm vòng eo thon của Ân Hồng Mai: "Lão phu còn có thủ đoạn khác để đối phó với con trai con hến của cô đấy!"
"Buổi tối hôm nay phải làm cô mở mang tầm mắt!"
Ân Hồng Mai bĩu môi: "Lão tổ, ngài xấu lắm"
"Ha ha ha ha!"