Người nhà họ Dịch ở ngoài trăm mét đều bị đánh bay ra ngoài, ai nấy cũng bị trọng thương.
Cả hiện trường là một đống hổ lốn, ngổn ngang.
"Lão tổ!"
Những người còn lại đều kêu la thảm thiết như đứt ruột đứt gan.
"Đại ca!"
Dịch Kiếm Nhân sợ hãi té dập mông xuống đất, người lạnh run, đổ đầy mồ hôi.
Diệp Bắc Minh không thèm nhìn vào bọn họ.
Ánh mắt anh di chuyển, nhìn vào một hướng sau lưng bọn họ: "Mấy người xem đủ chưa?"
"Cút ra đây mau!"
Anh đưa tay lên.
Rồi vung tay chém một kiếm qua đó.
Ầm ầm!
Một tòa lầu cao đổ sập, mảnh gạch bay tứ tung, khói bụi cuồn cuộn bay khắp trời.
"Khụ khụ khụ..."
Mấy ông lão bị đánh bay ra, khóe miệng phun ra máu tươi, sắc mặt đầy hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh: "Sao cậu lại phát hiện ra bọn tôi được chứ?"
Diệp Bắc Minh không trả lời, chỉ cầm kiếm Đoạn Long trong tay, trực tiếp đánh tới.
Gào!
Một tiếng rồng gầm vang lên, kiếm khí huyết sắc cuồng bạo đánh tới.
Con ngươi của sáu lão già chấn động mạnh.
Một lão già trong đó nổi giận lôi đình, tức giận quát: "Diệp Bắc Minh, chúng tôi không có bất kỳ thù oán gì với cậu, cậu lại dám ra tay với chúng tôi?"
"Có gì từ từ nói chuyện, đừng ra tay!"
"Đừng..."
Sáu lão già vô cùng nôn nóng.
Ầm!
Kiếm khí như chim hồng, giáng xuống!
"Mau tránh ra!"
Sáu lão già trong nháy mắt đã xuất hiện cách đó hơn trăm mét.
Mặt đất nổ tung, một vết kiếm dài trăm mét xuất hiện!
Nhìn thấy mà giật mình!
"A!"
Sáu lão già hít sâu một hơi, bị chấn động đến mức khí huyết quay cuồng, lồng ngực đau nhức kịch liệt.