Diệp Bắc Minh dứt khoát.
Ngưng tụ nội kình, hội tụ về phía thanh kiếm gãy trong tay!
Một kiếm chém ra!
Một đường kiếm khí kinh khủng như biển gầm xông về phía trước.
Ầm!
Một tiếng vang lớn truyền đến.
Kiếm khí rơi vào vách tường tầng một tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Đoàng!
Một luồng kiếm khí khủng khiếp bị vách tường bắn ngược trở về.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Diệp Bắc Minh bị kiếm khí của mình đánh lui bảy tám bước, mặt đầy khiếp sợ: “Kiếm tốt! Kiếm tốt! Kiếm tốt! Kiếm tốt!!!”
Đây là kết quả vách tường hấp thụ một phần sức mạnh.
Nếu không bắn ngược lại, một kiếm này thật sự không phải một Võ Vương bình thường có thể gánh nổi.
“Kiếm này tên gì?”
Diệp Bắc Minh hỏi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bình tĩnh nói: “Tên kiếm không quan trọng, quan trọng chính là uy lực của nó”.
“Cậu tự đặt một cái tên là được”.
Diệp Bắc Minh trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Thanh kiếm này hình giống một con rồng, nhưng lại bị cắt đứt một đoạn”.
“Chi bằng cứ gọi nó là kiếm Đoạn Long đi”.
“Kiếm Đoạn Long? Không tệ, tên hay”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục tỏ vẻ đồng ý.
Diệp Bắc Minh lại thử kiếm Đoạn Long, ban đầu có hơi khó thích nghi.
Qua nửa ngày đã vô cùng thuận tay.
Anh có thể chém liên tiếp ba kiếm trong một giây!
Diệp Bắc Minh lại tò mò: “Đúng rồi, tháp Càn Khôn Trấn Ngục”.
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngọc truyền tới: “Sao hả? Cậu còn có câu hỏi gì?”
“Tháp này qua nhiều đời chủ nhân, cao nhất có thể đạt đến tầng bao nhiêu?”
“68 tầng”.
“68 tầng? Cao vậy sao? Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tổng cộng có bao nhiêu tầng?”
“Không ai biết, bởi vì chưa ai đạt đến tầng cao nhất”.
“Được rồi”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Xem ra lai lịch tòa tháp này thật sự rất thần bí.
“Đưa tôi quay về”.
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh lại một lần nữa xuất hiện bên trong phòng thí nghiệm của công ty dược phẩm Thiên Hương.
Trong tay cầm kiếm Đoạn Long.