“Cái gì?”
Văn Nhân Mộc Nguyệt kinh hãi, mắt đẹp trợn tròn, miệng nhỏ khẽ nhếch.
Một khắc sau.
Cô ta khiếp sợ phát hiện, vừa rồi cơ thể mình bị thương nặng, bây giờ lại khỏe re.
Y thuật quá thần kỳ!
Sao có thể!
Mặt đẹp của Văn Nhân Mộc Nguyệt khiếp sợ: “Anh… anh vừa rồi rõ ràng còn lợi dụng tôi, sao có thể chứ!”
“Chẳng lẽ anh thật sự đang cứu tôi?”
Nghi hoặc nhìn Diệp Bắc Minh, ánh mắt lóe sáng.
Hầu Tử cười nói: “Em gái,
Anh Diệp tôi là người đứng đắn, không thể nào lợi dụng cô đâu”.
“Hơn nữa, người đẹp bên cạnh anh Diệp như mây, còn có mấy sư tỷ đẹp khuynh quốc khuynh thành, thật sự là coi thường cô”.
Diệp Bắc Minh cười: “Hầu Tử, nhóc con anh thật biết nói chuyện thí nói nhiều hơn mấy câu đi”.
“Anh!!!”
Văn Nhân Mộc Nguyệt đầu đầy vạch đen, cô ta cũng là một đại mỹ nữ có chút danh tiếng ở Côn Luân Hư đấy, không phải sao?
Người theo đuổi cô ta cũng phải xếp thành hàng dài.
Vừa rồi một vài vị trí riêng tư trên cơ thể lại bị Diệp Bắc Minh sờ mó qua một lần!!!
Quá xấu hổ!
Diệp Bắc Minh chẳng buồn để ý cô ta.
Cùng Hầu Tử chuẩn bị rời khỏi Tật Phong Cốc.
Đột nhiên.
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, khoan hãy đi, còn có đồ tốt”.
Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Đồ gì tốt?”
Tháp Càn Khôn Trấn Khôn nói: “Trong cơ thể con ma thú cấp ba kia, cậu tìm đi”.
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh đi đến trước thi thể Tật Phong Lang biến dị cấp ba.
Phất tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện!
Soạt soạt soạt!
Mấy đường kiếm khí trào ra ngoài, thi thể Tật Phong Lang biến dị cấp ba bị anh tách rời.
Lộp cộp!
Một viên hạt châu màu trắng cỡ chừng quả bóng bàn lăn ra.
Hầu Tử tò mà: “Anh Diệp, đây là gì?”