Trong tích tắc!
Anh đều biết tất cả thông tin trong đầu Từ Huyền Võ.
Từ Huyền Võ không nói dối, tất cả giống như ông ta nói!
Lục soát thần hồn kết thúc!
Từ Huyền Võ bò dưới đất: “Thuật lục soát thần hồn? Làm sao cậu có thể có thần thông này…”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt lạnh lùng: “Người chết không cần thiết phải biết!”
“Diệp Bắc Minh, cậu không coi trọng đạo đức võ đạo!”
Từ Huyền Võ sợ đến toàn thân run lên: “Tôi đã nói với cậu hết rồi, cậu còn giết…”
Phụt!
Một kiếm chém qua!
Cái đầu của Từ Huyền Võ bay cao lên, phập một cái rơi xuống đất.
Đôi mắt trừng mở to, dữ tợn đáng sợ.
“Còn cả ông, có thể lên đường rồi!”
Diệp Bắc Minh nhìn sang Hoàng Phi Hổ.
Đập một chưởng đến!
Trong đôi mắt của Hoàng Phi Hổ hiện lên tia giải thoát: “Cảm ơn…”
Cái chết là một ơn huệ đối với Hoàng Phi Hổ!
Phập!
Một làn sương máu bùng nổ!
Đám đệ tử của Thanh Huyền Tông sợ đến toàn thân run rẩy, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Sợ đến trái tìm cũng sắp nổ tung!
“Các người thì sao? Nên xử lý thế nào đây?”
“Xin tha mạng!”
Mười mấy đệ tử của Thanh Huyền Tông trực tiếp quỳ xuống!
“Đại nhân, tôi tên là Chu Thường…”
Tôi là Chương Bảo Đông…”
“Đại nhân xin tha mạng, chúng tôi tình nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu!”
“Đại nhân đừng giết chúng tôi, chúng tôi chỉ cùng hai vị trưởng lão ra ngoài rèn luyện, không tham gia vào việc truy sát mẹ của cậu!”
“Đại nhân, tôi vẫn còn trẻ, gia nhập Thanh Huyền Tông chưa đến mười năm…”
“Tích Mặc sư muội, muội nói đi! Muội xinh đẹp như vậy, nói không chừng đại nhân thích muội đấy!”