Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng, quả quyết lên tiếng: “Mở tầng thứ mười!”
Sau khi tiến vào tầng thứ mười tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Cả tầng thứ mười trống không.
Đừng nói là phần thưởng, ngay cả một cái lông cũng không nhìn thấy.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, thế này là sao?”
“Phần thưởng của tầng thứ mười đâu?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu đã có được phần thưởng của tầng thứ mười rồi”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Ông có ý gì?”
“Ở đây chẳng có gì hết, tôi có được phần thưởng của tầng thứ mười lúc nào?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: “Ha ha ha, cậu nhóc, không gian tầng thứ mười, chính là phần thưởng”.
“Ồ? Nói thế là sao?”
“Không gian ở đây rất đặc biệt, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra có gì không đúng sao? Cảm nhận kỹ hơn đi!”
“Không đúng?’
Diệp Bắc Minh nhìn khắp xung quanh.
Sau đó nhắm mắt.
Một lát sau, Diệp Bắc Minh bỗng mở đôi mắt: “Thời gian? Dòng chảy thời gian ở đây nhanh hơn bên ngoài rất nhiều”.
“Cậu nhóc, quả nhiên cậu rất thông minh!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen một câu: “Đúng thế, thời gian ở nơi này nhanh hơn bên ngoài rất nhiều”.
“Với tu vi hiện tại của cậu, phải gấp khoảng ba lần”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Có tác dụng gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cạn lời: “Cậu nhóc, vừa khen cậu thông minh, sao bây giờ lại ngốc rồi?”
“Tuy thời gian ở đây nhanh hơn gấp ba lần, nhưng đối với thế giới bên ngoài, vẫn là thời gian ban đầu”.
“Cậu tu võ trong tầng thứ mười ba ngày, bên ngoài chỉ mất có một ngày, cậu nói xem có tác dụng gì?”
Diệp Bắc Minh hơi khinh thường: “Với thiên phú của tôi, thời gian vốn không quan trọng với tôi!”
“Cậu…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc, sau đó mới nhả ra một câu: “Cậu nhóc cậu đúng là có tư cách nói ra câu này”.
“Nhưng, cùng với cảnh giới tăng lên, cậu sẽ biết thời gian quan trọng thế nào với võ giả”.
Diệp Bắc Minh trực tiếp rời
khỏi tầng thứ mười.