Sát ý trong mắt càng trở nên nồng đậm!
...
Cao Ly Quốc, trong phủ quốc chủ.
Hơn một trăm tên nghị sĩ và quốc chủ Cao Ly nhìn đám mây hình nấm ngoài cửa sổ.
Tất cả đều ngây người.
Con ngươi kịch liệt co rút, ngơ ngác nhìn mây nấm bên ngoài.
Quốc chủ Cao Ly thì thào: "Người Hùng Quốc thật sự dám sử dụng bom nguyên tử?"
Nội tâm cực kỳ chấn động!
Điên cuồng!
Người Hùng Quốc quá điên cuồng!
"Xem ra Diệp Bắc Minh hoàn toàn xong rồi..."
"Tập đoàn Lý Thị cũng xong rồi, đây chính là đầu tàu kinh tế của Cao Ly Quốc chúng ta".
"Long Quốc thiệt hại một Diệp Bắc Minh, chúng ta thiệt hại tập đoàn Lý Thị, tất cả đều tổn thất nặng nề!"
"Chỉ có Hùng Quốc được lợi, Hùng Quốc đáng chết!"
Rất nhiều nghị sĩ nghiến răng nghiến lợi.
Hàng năm Tập đoàn Lý Thị đóng góp trên 70% GDP cả nước.
Tập đoàn Lý Thị bị bom nguyên tử san bằng, kinh tế của Cao Ly Quốc xong đời!
...
Long Quốc, Long Đô.
Lục Tuyết Kỳ nhận được điện thoại của cấp dưới: "Cái gì?"
"Tiểu sư đệ và Cửu sư muội bị đám người Hùng Quốc ném bom nguyên tử ở Cao Ly Quốc?"
Ngay lập tức.
Lục Tuyết Kỳ tức giận đến toàn thân run rẩy!
Cô ấy quát lớn: "Cấp dưới của Lục Tuyết Kỳ, toàn thể Long Hồn nghe lệnh, đến Cao Ly Quốc!"
Lục Tuyết Kỳ vừa chấn chỉnh đội quân Long Hồn, vừa thông báo cho mấy người Vương Như Yên, Liễu Như Khanh.
Nước mắt Vương Như Yên tuôn trào: "Cái gì?"
"Đám người Hùng Quốc đáng chết, nếu tiểu sư đệ của tao có chuyện gì, tao sẽ trực tiếp đánh đến Hùng Quốc!"
Liễu Như Khanh đang tuần tra thường ngày ở vùng biển Nam Á.
Một nữ tướng quân báo cáo: "Ngài Tu La, đằng trước có tàu sân bay của Hùng Quốc đang gây hấn".
Liễu Như Khanh ngồi trong buồng lái, uống cà phê: "Không cần để ý tới, dù sao bọn họ cũng không tiến vào vùng biển của Long Quốc".
"Nó khiêu khích thì kệ nó khiêu khích đi, dù sao cũng không tốn dầu của chúng ta".
"Rõ!"
Nữ tướng quân đang muốn lui xuống.
Tút tút tút...
Điện thoại cá nhân của Liễu Như Khanh đột nhiên vang lên.
Cô ấy nghe điện thoại, gương mặt xinh đẹp đột nhiên biến sắc: "Tiểu sư đệ... bị người Hùng Quốc ném bom nguyên tử tại Cao Ly Quốc?"
Oành!
Trong phút chốc, con ngươi Liễu Như Khanh tràn đầy tơ máu.
Cô ấy gào thét: "Nổ súng! Nổ súng cho tôi!"