Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn mẹ Hạ: “Nhược Tuyết là người phụ nữ của tôi, bị các người đưa vào Côn Luân Hư, tôi còn không được đến sao?”
Mẹ Hạ sợ đến tê dại da đầu.
Gần như khó thở!
Đột nhiên.
Bà ta nghĩ đến mình là mẹ ruột của Hạ Nhược Tuyết!
Lập tức đầy tự tin, tức giận quát: “Diệp Bắc Minh, cậu có thái độ gì vậy? Tôi là mẹ của Nhược Tuyết…”
Bốp!
Diệp Bắc Minh tát một cái qua, đánh cho mẹ Hạ lăn xuống đất: “Bà đang sủa cái gì hả?”
“Cậu!”
Mẹ Hạ vô cùng tức giận bò dậy, chấn hãi ôm mặt: “Cậu đám đánh tôi?”
“Nếu cậu đã cho rằng Nhược Tuyết là người phụ nữ của cậu, thì tôi chính là mẹ vợ của cậu!”
“Diệp Bắc Minh, cậu dám đánh mẹ vợ của mình hả?”
Diệp Bắc Minh cười lớn: “Mẹ vợ? tôi đánh mẹ vợ đấy!”
“Nếu không phải sợ Nhược Tuyết đau lòng, thì cái tát vừa nãy, bà đã là người chết rồi!”
Mẹ Hạ nhìn ánh mắt lạnh như băng của Diệp Bắc Minh, kinh sợ cúi đầu.
Ầm!
Một luồng khí thế kinh thiên ập đến.
Phụt!
Mẹ Hạ sợ đến quỳ xuống đất.
Đám người nhà họ Hạ cũng quỳ xuống dập đầu không thôi!
Diệp Bắc Minh cất giọng như tử thần: “Tôi muốn biết tất cả việc Nhược Tuyết đến Côn Luân Hư, nếu không, hôm nay toàn bộ các người phải chôn thân tại đây!”
Lúc này.
Diệp Bắc Minh giống như thần chết!
Tất cả người nhà họ Hạ, kể cả mẹ Hạ đều chỉ có một ý nghĩ.
Nếu còn trái lời người đàn ông trước mặt, bọn họ sẽ chết.