Diệp Bắc Minh dùng sức thật mạnh, rút trường mâu ra khỏi cơ thể Lôi Bằng.
Anh đâm mấy cây ngân châm vào người hắn, sau đó lại đưa ra mấy viên đan dược: "Tự chăm sóc cho mình!"
Lôi Bằng gật đầu thật mạnh: "Yên tâm đi anh Diệp, tôi có thể bảo vệ tốt chính mình!"
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh phát hiện ra trên mặt đất cách đó không xa có đặt hơn mười cái đầu.
Trên cơ bản anh đều đã từng gặp qua những người này!
Có vài người là hạ nhân nhà họ Diệp ở Côn Lôn Hư, có người là thuộc hạ của anh.
Trong đó có một cái đầu trừng lớn mắt, chết không nhắm mắt!
"Lâm Thương Hải!"
Diệp Bắc Minh suýt nữa cắn nát răng, một sát khí điên cuồng ngập trời ngưng tụ!
Vù vù vù!
Trong lỗ mũi Kỷ Cuồng phun ra sóng nhiệt, trong đôi mắt toàn là vẻ điên cuồng, nhìn chằm chằm bóng người kia!
Lão ta thét dài một tiếng: "Diệp Bắc Minh!"
"Ha ha ha, cuối cùng cậu cũng đến rồi!"
"Cậu giết đứa con duy nhất của Huyết La Sát tôi, lão phu muốn khiến cậu muốn sống không được! Muốn chết không xong!"
Ầm!
Huyết đao trong tay Kỷ Cuồng quay cuồng, bay thẳng về phía đầu Diệp Bắc Minh, đánh xuống!
Sát khí huyết sắc quay cuồng, bùng nổ giống như sấm sét!
Diệp Bắc Minh giống như không nhìn thấy Kỷ Cuồng đang đánh tới vậy, vẫn nhìn chằm chằm đầu của Lâm Thương Hải: "Ông bạn già, từ nay về sau, nhà họ Lâm của ông chính là gia tộc số một Long Quốc, thậm chí là Côn Lôn Hư!"
"Con cháu của ông, nhiều thế hệ sau sẽ vĩnh viễn được hưởng thụ vinh hoa phú quý!"
"Nếu con của ông, cháu của ông mà muốn tập võ, về sau mỗi một đời đều sẽ đứng đầu Côn Lôn Hư!"
Giọng nói của anh không có dao động quá lớn!
Chỉ có lạnh như băng vô tận!
Lúc này, Kỷ Cuồng đã vọt tới trước người Diệp Bắc Minh, huyết đao điên cuồng hạ xuống!
Trong cơ thể Diệp Bắc Minh, ma khí ngập trời quay cuồng!
Kiếm Đoạn Long chủ động xuất hiện ở trong tay anh!
Một kiếm chém ra!
Như có chớp giật!
Mặt đất trong phạm vi vài trăm mét trực tiếp sụp đổ xuống, bụi mù đầy trời!
Ầm ầm ầm!
"A!"
Một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế truyền đến.
Đợi đến khi bụi mù tan đi, mọi người mới nhìn thấy được một màn khó quên nhất đời này!
Cả người Kỷ Cuồng toàn là máu, nằm rạp dưới chân Diệp Bắc Minh, còn thê thảm hơn một con chó!